Có trọng giáp kỵ binh gia nhập, cán cân cuộc chiến liền ngả về phía người Liêu, bất kể Khắc Lý Bát dũng mãnh thế nào thì cũng không thể một mình nghịch chuyển thế cục, những người Nữ Chân khác mặt giáp da không chống nổi thiết sóc của người Liêu, đội ngũ không đủ chặt chẽ, bọn họ dễ dàng bị chiến mã xô ngã, dẫm nát.
Nhưng trọng giáp kỵ binh có nhược điểm quá rõ ràng, khi tạc đạn phát nổ, hậu quả là vô cùng lớn, vì kỵ sĩ chỉ cần ngã từ ngựa xuống là chỉ có một đường chết, mặt băng thấm máu vô cùng trơn trượt, giáp trụ nặng nề khiến chúng không khác gì những con rùa bị lật mình trên sóng.
Quỷ nô tướng quân đã ổn định được thế trận, người Liêu đổ tới kim trướng ngày một nhiều, có võ tướng có văn thân, ai nấy đều lăm lăm vũ khí liều chết bảo vệ hoàng đế của mình.
Máy ném đá đã điều chỉnh tốt vị trí, đá lớn nặng trăm cân sau kim trướng bay ra, ném xuống đám quân địch tức thì tan xương nát thịt, một số tảng đá tròn rơi xuống mặt băng bật lên, tiếp tục ầm ầm lăn tiếp, để lại phía sau những vệt máu dài...
Trương Đông Nghiêu cảm thấy tức ngực vô cùng, vừa rồi va chạm với một thiết giáp kỵ, khả năng bị thương tâm phế rồi.
Rầm! Một tảng đá lớn lướt sát qua người hắn rơi xuống băng, nhưng nó không nảy lên, mà cắm vào mặt băng, Trương Đông Nghiêu đã nghe thấy tiếng băng nứt răng rắc...
- Đám khốn kiếp, lại đây mà giết lão tử.
Trương Đông Nghiêu xé tấm vải trên người, lộ ra khải giáp, biểu lộ thân phận tướng quân của mình, đội kỵ binh người Liêu phát hiện ra vui mừng phất cờ, giết được đại tướng địch là vinh diệu vô thượng, thế là vó ngựa sầm sập kéo tới, Trương Đông Nghiêu cười âm hiểm, co chân chạy, bỏ lại đằng sau tiếng băng sụt kèm với tiếng la hét...
Đội ngũ Cao Hoài Đức và Cao Nhạc vẫn nỗ lực tiến về phía trước, người Liêu điên cuồng trút tên ngăn chặn, tiếng tên xuyên thịt vang lên liên tục, sĩ tốt ngã xuống như rạ, nhưng hai mắt Cao Hoài Đức ngày càng sáng, tổn thất không làm suy giảm quyết tâm giết Da Luật Hồng Cơ của ông ta.
Khải giáp của ông ta lúc này cũng, một quả lưu tinh trùy từ bên mé đánh tới, vội lấy thuẫn bài chắn, cái trùy trượt sang một bên, nhưng thuẫn bị cũng bị đánh nát, tay trái rũ xuống, nhất thời không còn sức nhấc lên nữa.
Mắt thấy lều trắng của Da Luật Hồng Cơ đang từ từ lùi ra sau, Cao Hoài Đức gầm rú, liều mạng vung đao xông tới, nếu để Da Luật Hồng Cơ rời đi, bất kể sự hi sinh nào ở đây cũng không có ý nghĩa.
Cao Hoài Đức thấy sườn đau nhói, một mũi tên sắt đen xì to bằng ngón cái xuyên qua hai tầng khải giáp đâm vào.
Xạ điêu thủ của nước Liêu đã ra tay, nói cách khác mình đã bước vào phạm vi phòng ngự của hoàng đế, nghe thấy tiếng rít rợn người, Cao Hoài Đức lăn ngay sang bên, mũi tên đen cắm phập vào mặt thân vệ, xuyên ra sau đầu.
- Da Luật Trọng Nguyên! Cao Kỳ Đức gào khản cổ họng, đánh tới mức này mà lão già đó sao chưa ra tay:
Niết Lỗ Cổ nấp sau tầng tầng quân trận, vẻ mặt phức tạp, khóe mắt liên tục nhìn cha mình đang đi đi lại lại, lòng chỉ biết thở dài, do dự thiếu quyết đoán là khuyết điểm lớn của cha mình, giống câu thành ngữ của người Hán, làm đại sự tiếc thân, thấy lợi nhỏ liều mạng, cha mình chính là loại người đó.
Giờ đã trở mặt rồi mà vẫn cứ do dự, thời cơ chỉ có trong tích tắc, đáng lẽ lúc nãy quân Tống bất ngờ tấn công, tiền phương nháo nhào bỏ chạy, hậu phương còn chưa kịp chuẩn bị, nếu mình cũng ra tay giáp kích thì cơ hội thắng rất cao, giờ đây muộn rồi, cấm vệ của Da Luật Hồng Cơ đã ổn định lại thế trận, còn đang âm thầm tiếp cận doanh trại của cha con mình, nếu không ra tay, đợi người Tống và Nữ Chân bị diệt, cả nhà mình đừng ai mong sống được.
Không hi vọng gì vào cha mình nữa, Niết Lỗ Cổ quay đầu nhìn xạ điêu thủ thân tin, xạ điêu thủ hiểu ý, lắp một mũi tên cực lớn vào cung, xoay người bắn về phía Da Luật Hồng Cơ, mũi tên xuyên qua tầng tầng lớp lớp binh sĩ nhắm thẳng vào ngực Da Luật Hồng Cơ.
Đây là mũi tên tẩm độc.
Da Luật Hồng Cơ đừng trên đài quan sát, mặt âm trầm, hai tay nắm chặt tới lan can mà vẫn run, vì hắn sợ, hắn thực sự sợ hãi, từ khi nào đường đường hoàng đế nước Liêu mang theo đại quân lại bị phục kích ở chỗ hoang dã bởi lực lượng nhỏ bé hơn nhiều chứ, hơn nữa làm sao bằng đó quân đội có thể tới gần như vậy mà không ai biết? Là nội gián, không nói cũng biết là ai, thứ súc sinh đó, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía doanh trại Da Luật Trọng Nguyên, vừa vặn thấy đốm sáng lao vút tới, muốn tránh thì không kịp nữa, đúng lúc ấy có một bóng trắng lao vào lòng, rồi kêu một tiếng đau đớn.
- Hoàng hậu, hoàng hậu...
- Bệ hạ không sao chứ?
Da Luật Hồng Cơ kinh hoảng kiểm tra thương thế của Tiêu Quan Âm, rất may mũi tên chỉ xuyên qua cánh tay nàng, có mùi tanh gắt, là người săn bắn bao năm làm sao hắn không biết là mũi tên có độc, không chút chậm trễ rút đao chém đứt cánh tay của nàng, Tiêu Quan Âm hét lên một tiếng ngất xỉu, nhìn thấy máu tươi phun ra màu đỏ, nước mắt bất giác chảy ra, ôm tấm thân mềm mại trong lòng, vỗ vỗ nhẹ: - Không sao, không sao đâu, nàng an toàn rồi.. ngự y...
Quỷ nô tướng quân thấy hoàng đế không sao hú một tiếng quái dị nhảy từ đài cao xuống, suất lĩnh Quỷ nô quân đánh về phía Da Luật Trọng Nguyên, hắn đã thấy hướng múi tên bay tới.
Tiêu Khoa và đám văn võ kinh hãi nhìn hoàng đế chém hoàng hậu, không nói ra được một lời, chẳng lẽ vụ ám sát này là do Tiêu gia làm?
Giao hoàng hậu cho ngự y băng bó, Da Luật Hồng Cơ rít lên: - Là Tần quốc vương. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Quan Âm trắng bệch, nhìn cái tái của nàng, vết thương toàn máu đen, gầm lớn: - Truyền lệnh, phàm là người của Tần quốc vương, chém hết không tha, phàm là huyết mạch của Tần quốc vương không được tổn thương, tế phẩm xuân nại bát chưa đủ, ta phải nói với liệt tổ liệt tông, không phải ta không có lòng dung người, mà lão ta từ tìm cái chết.
Tiêu Khoa gấp gáp quỳ xuống tâu: - Bệ hạ, nơi này chẳng phải là đất lành, mời bệ hạ di giá.
Da Luật Hồng Cơ cười thảm chỉ cánh tay đã xanh tím của Tiêu Quan Âm: - Có nơi nào là đất lành, thân nhân của trẫm còn muốn giết trẫm, khanh bảo trẫm đi đâu?
- Bệ hạ, kẻ ác chỉ có dăm ba người, Đại Liêu ta có trăm vạn đại quân một lòng một dạ bảo vệ người, cần gì phải chán chường như thế. Tiêu Khoa nói xong, không đợi Da Luật Hồng Cơ trả lời, quay xuống dưới: - Quỷ nô thập bộ, chẳng lẽ các ngươi không bảo vệ được an nguy cho bệ hạ sao?
- Thề chết bảo vệ bệ hạ! Đám người đeo mặt nạ đồng thanh hô:
- Thề chết bảo vệ bệ hạ! Quan viên văn võ đồng loạt quỳ xuống:
- Mời bệ hạ! Tiêu Khoa đưa tay ra nói:
Da Luật Hồng Cơ nghe Tiêu Khoa an bài theo Bì Thất quân rời đi, lúc này Quỷ nô tướng quân và thiết giáp kỵ của Niết Lỗ Cổ đã đánh nhau tưng bừng, nơi đây sắp thành trung tâm chiến trường.
Khắc Lý Bát thấy doanh trướng của hoàng đế được mười mấy con trâu kéo đi, cuồng nộ túm lấy tên người Liêu quấn lấy mình, ném thật xa, sau đó phát ra tiếng hú lớn, người Nữ Chân tản mác tụ tập lại sau lưng hắn, cùng nhau xung phong.
Trường mâu xẹt qua khải giáp của Khắc Lý Bát, phát ra từng hồi tiếng kim loại va chạm nghe ê răng, Khắc Lý Bát tay đao tay mâu xoay tròn như bánh xe, trong chu vi hai trượng không ai có thể tới gần, dũng mãnh tuyệt luân.
Hậu trận của người Liêu hỗn loạn, máy ném đá không tấn công nữa, viện binh cũng bị cầm chân, áp lực của Cao Đăng giảm đi rất rất nhiều, tranh thủ lúc rảnh tay, được yểm hộ của thân binh, lắp nỏ pháo, điều chỉnh hướng, bắn về trận địa trước mặt Khắc Lý Bát, tiếng nổ phát ra liên hồi...