- Còn Lão Triệu nữa, sao tới giờ còn chưa về? Có biết gia quyến của hắn làm loạn lên không hả, khóc lóc tới tìm ta đòi người, Lưu chưởng quầy, tiền đã chẳng kiếm nổi, giờ đến người cũng mất, ông nói đi!
Mới đầu xuân, tiết trời vẫn còn lạnh lắm, Lưu chưởng quầy lại mồ hôi ròng ròng, giọng chẳng khác gì khóc: - Phu nhân, Triệu quản sự dẫn đám Lão Ngụy tới Liêu Đông mua Hải Đông Thanh, kết quả là đi mà không về, tiểu nhân định đợi xuân tới trời ấm sẽ phái người đi tìm, nhưng vì hoàng đế nước Liêu tổ chức xuân nại bát sớm, cả khu vực phong tỏa không vào được, tiểu nhân cũng khẩn cầu chưởng quầy Thạch gia đợi thêm, người ta không nghe, dứt khoát muốn đưa thuyền về.
Lục Khinh Doanh nghe thấy gia tướng trong nhà bị vây khốn giữa hoang nguyên gió tuyết, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, người Thạch gia dám không coi tính mạng người Vân gia ra gì, vỗ bàn: - Lão Liêu, chuẩn bị xe, để xem Thạch gia ăn nói ra sao, không có câu trả lời thỏa đáng thì hai nhà cắt đứt.
- Khoan, các ngươi ra ngoài cả đi. Vân Nhị vội ngăn cản, đuổi những người khác ra khỏi phòng mới nói: - Đại tẩu, đám Lão Triệu không sao cả, bọn họ tới Nhạn Môn Quan rồi.
- Trịnh công công nói gặp Lão Triệu trên đường, bọn họ có được sáu con Hải Đông Thanh và một ưng thủ, đây là bảo bối chỉ có thể gặp không thể cầu, rất có lợi cho đại chiến, nên họ không về mà vội vàng tới Nhạn Môn Quan giao cho đại ca...
Lục Khinh Doanh thốt lên: - Lại đánh trận à, vì sao Trâu công công mấy ngày trước về lại không nói gì, đánh ai? Tây Hạ hay Liêu?
Vân Nhị thở dài, bế Lạc Lạc tới sát bên đại tẩu, nói nhỏ: - Chuyện này rất quỷ dị, cho nên đệ không dám tùy tiện nói ra, hoàng đế hùng tâm bộc phát, gửi hơn một vạn quân đi tập kích hoàng đế nước Liêu, hình như là thất bại chết sạch rồi, người ta gửi tới đầy một rương toàn tai binh sĩ, còn sai sứ tiết ám sát...
Lục Khinh Doanh hồi lâu không nói lên lời, ấp a ấp úng: - Đại ca đệ trước khi đi đã nói hoàng đế đang thay đổi, cần chúng ta đề phòng.
Vân Nhị gật đầu: - Đại ca đã biết trước, nhưng không muốn làm tẩu lo nên không nói, huynh ấy vội vàng tới Nhạn Môn Quan đề phòng người Liêu tấn công.
- Chuyện quốc gia đại sự, tẩu cũng không nên hỏi tới, chỉ lo phu quân gặp nguy hiểm, Nhạn Môn Quan ngàn năm qua đều là vùng đất dữ, Dương gia toàn quả phụ cũng là do nơi đó ban cho... Lục Khinh Doanh càng nói càng nghẹn ngào: - Thời gian trước còn có sao lớn rụng ở tây bắc...
Vân Nhị vỗ vỗ vai đại tẩu, hết lời an ủi: - Đại tẩu, đệ đã nói rồi mà, đó chỉ là hiện tượng tự nhiên như mưa gió, mặt trời lên xuống thôi, chẳng qua hiếm một chút, hoàn toàn không có chuyện đó đâu...
Lục Khinh Doanh dường như không nghe thấy Vân Nhị nói cái gì, đứng dậy gọi: - Cát Thu Yên, Cát Thu Yên, mau ra đây!
Vân Nhị vội giao Lạc Lạc cho Tiểu Trùng canh ở cửa, đi theo đại tẩu.
Khi Cát Thu Yên vội vàng chạy ra, mặt Lục Khinh Doanh âm trầm phát sợ, chỉ tay nói: - Ngươi lập tức cưỡi ngựa tới Nhạn Môn Quan, đi ngay, nếu phu quân có chuyện gì thì ngươi cũng đừng sống nữa!
…
Bàng Tịch nằm trên giường uống thuốc do phu nhân đút cho, ông ta tuổi quá hoa giáp, vốn là một thư sinh yếu đuối, bị một đá mạnh vào bụng, ngự y nói lục phủ ngũ tạng có khả năng bị lệch vị trí, ho kịch liệt một hồi, mãi mới thở đều lại được, yếu ớt nói: - Gọi Hàn Trĩ Khuê tới phủ một chuyến.
Bàng phu nhân khuyên: - Lão gia nghỉ ngơi thêm vài ngày hẵng lo quốc sự, dù sao công việc có lo mãi cũng chẳng hết.
Bàng Tịch cười gượng, tình thế tệ hơn ông nghĩ, nước Liêu rõ ràng vô cùng phẫn nộ, chiến hỏa lần này dứt khoát không chỉ đánh qua loa được, là trận chiến tái định vị quan hệ hai nước, mà Địch Thanh với Vân Tranh xưa nay luôn chủ công, quyết không phải hạng chỉ biết ngồi đợi người ta tới đánh, nếu phát hiện ra nước Liêu có sơ hở thế nào cũng phát binh tiến công: - Ta là tể tướng của Đại Tống, định sẵn là phải vất vả cả đời rồi, huống hồ nay quốc gia đối diện nguy cơ chưa từng có, trung xu phải sẵn sang ứng phó.
Bàng phu nhân trách: - Thiếp thân không hiểu chuyện quốc gia đại sự, nhưng hoàng cung thế nào thì thiếp biết, từ khi xảy ra sự kiện chúc quang phủ ảnh, thủ vệ nội cung tới ruồi còn không bay lọt, sao thích khách có thể ngang nhiên hành thích ở đại điện, chuyện này, rõ ràng...
Bàng Tịch khe khẽ đấm ngực: - Ta nhận cú đá này cho con cháu Bàng gia, bà nghĩ cái chức vị dễ làm sao, từ tể tướng Triệu Phổ cho tới Khấu Chuẩn, mấy ai ngồi ở ghế này mà có kết cục tốt đẹp, cả người chết rồi còn bị làm thân bại danh liệt à? Ta chẳng qua chỉ húp thêm vài ngày cháo, bớt đi ít rượu thôi, đáng là gì, bao vết xe đổ trước mắt, ta không thể không suy nghĩ đường lui cho con cháu.
- Hậu nhân kém cỏi, liên lụy phu quân chịu khổ, thiếp có lỗi.
Bàng Tịch ho mấy cái mới nói: - Con đâu phải là con mình bà, nói ra lão phu cũng có lỗi không dạy bảo được, ta tới cực phẩm nhân thần, bọn chúng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo một chút... Thôi, bảo Trọng Phương tới Hàn phủ m ột chuyến, nếu được, năm nay sớm tổ chức hôn sự của nó với khuê nữ Hàn gia, tránh bệ hạ lại gả công chúa cho.
- Trọng Phương không lâu nữa được phái đi Thục, đúng là sớm kết hôn, lão gia, hôn lễ lần này tổ chức long trọng một chút được không? Lần trước hôn sự của Phương Bình đã không tốt rồi, Lương hầu phu nhân nói sau lưng rất nhiều.
Bàng Tịch nhíu mày: - Chuyện này bàn sau, Hàn Trĩ Khuê khác Lương Tán, ông ta hiểu làm thế mới là tốt cho con trẻ, không cần phải bày vẽ.
Bàng phu nhân đỡ trượng phu nằm xuống, nhỏ giọng hỏi: - Lão gia, hoàng gia ra sức gả công chúa là ý gì?
Bàng Tịch ngồi bật dậy quát: - Đây là chuyện của bà sao, tuyệt đối không được đi nói linh tinh bên ngoài, hỏi cũng không được. Rồi ho liên hồi.
Bàng phu nhân vội vàng vỗ lưng ông ta: - Vâng, vâng, thiếp sai rồi, lão gia đừng giận, tuyệt đối không bao giờ nói tới chuyện này nữa...
Bàng Tịch thở hổn hển nằm xuống, nhưng không ngủ được, ngoài cửa sổ cảnh xuân rực rỡ, trong lòng ông lại mây đen bao phủ, nếu nói Tống Liêu giao chiến chỉ như tảng đá lớn đè trên ngực thì hoàng đế gả công chúa như cả ngọn núi Thái Sơn.
Từ xưa tới nay chuyện này chỉ xảy ra khi triều đường chuẩn bị xào bài, hoặc là hoàng đế biết thọ mạng đã tận, đang trải đường cho con mình.
Nghĩ tới đứa con còn đang chảy nước dãi ròng ròng, ê a học nói của hoàng đế, Bàng Tịch thấy toàn thân ướt đẫm.
Có câu nữ tử tuy yếu, vì con mà hung dữ, đó là chân lý thế gian, thích hợp với mọi loại sinh vật, dù là dê hay sói vào lúc bảo vệ con cái đều rất dữ tợn, với Triệu Trinh luôn nhu nhược cũng thế.
Hắn biết sức khỏe của mình không tốt, cho nên muốn trong thời gian ngắn nhất tạo dựng giang sơn trọn vẹn cho con mình, Vân Tranh nói rất đúng, chuyện mình không làm được thì tới thời con cái sẽ càng gian nan, lúc này sinh tử của người khác không là cái gì cả, để sau khi mình chết, nhi tử có thể ngồi vững vàng trên ngôi báu, chuyện gì hắn cũng dám làm.
Thời gian qua Bàng Tịch suy tư nhiều nhất là chuyện này, vì không ngờ hoàng đế một mặt muốn đối phó với nước Liêu, một mặt chỉnh lý triều cương.
Trời ơi, có kẻ ngốc cũng biết khi nổ ra chiến tranh giữa các quốc gia, thì trong nước phải ổn định, phải đồng tâm hiệp lực, nếu không là tự chuốc lấy diệt vong.
Hai chuyện này tuyệt đối không thể tiến hành đồng thời, tuyệt đối không thể.
Bàng Tịch thậm chí có thể dự liệu được, Cao Kế Tuyên sẽ được hoàng đế trọng dụng, vì kẻ này hoàn toàn phù hợp làm đại thần thác cô, năng lực trung bình, ghen tị hiền tài, nhưng cực kỳ trung thành với triều đình.
Loại người này rất thuận tiện để sau khi ấu đế trưởng thành diệt trừ, vừa dễ dàng, lại có cái để lập uy.
Nghĩ tới đó Bàng Tịch lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, chỉ biết chắp tay cầu nguyện với trời đất.
Không biết qua bao lâu có tiếng bước chân vội vã, Bàng Tịch gian nan gọi thị nữ dìu ngồi dậy, lúc này chỉ có buộc chặt vào Hàn Kỳ mới có thể đối diện với nguy cơ chưa từng có.
- Bàng công, sức khỏe có tốt lên không? Hàng Kỳ đi vào quan tâm hỏi:
Đã được dặn trước, lão phó trung thành nhất dâng trà nước lên rồi khép cửa lại, đích thân đứng gác, không cho ai tùy tiện tới gần.