Nhưng đến khi rất nhiều người Liêu tận mắt nhìn thấy Quách Như Hải đồ sát người Liêu, đối diên với bộ tộc nước Liêu rơi lệ tố cáo, Tiêu Hỏa Nhi không thể không nghĩ tới khả năng Quách Như Hải đã làm phản.
Thấy Tiêu Hỏa Nhi nhìn về phía mình, Quách Hằng Xuyên gian nan lắc đầu: - Khuyển tử không thể làm phản, nó thà chết chứ không phản bội, ở Đại Liêu nó còn có gia tộc thê nhi, làm sao nó phản được.
Thành chủ Cô Cốt Độc chạy trốn trở về chế nhạo: - Nhi tử của ông không phản bội? Nhìn kết cục của lão phu là biết, nếu không phải lão phu thấy tình thế bất ổn nhanh chân rời thành thì đầu lâu đã bị Vân Tranh lấy làm cốc uống rượu rồi.
Quách Như Sơn đệ đệ của Quách Như Hải chỉ mặt tên béo đó: - Rõ ràng ngươi hèn nhát bỏ thành trốn chạy, giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu đại ca ta.
Quách Hằng Xuyên ngăn cản nhi tử nóng tính, chắp tay với Tiêu Hỏa Nhi: - Thật thì không thể là giả, giả không thể thành thật, để lão phu dẫn quân đi xem là biết ngay.
Ô Cốt Độc hùng hổ bước ra ngăn cản: - Định dẫn đại quân đi sao, ngươi chỉ được đem theo thân binh, không được đụng vào quân đội Đại Liêu.
Quách Hằng Xuyên giận lắm: - Lão phu cỉ cần dẫn năm trăm thân binh đi là đủ.
Tiêu Hỏa Nhi vội lên tiếng: - Lão tướng quân dẫn nhiều binh mã đi theo cho an toàn, bản soái cho rằng chuyện này có vấn đề, Quách gia một lòng trung thành với Đại Liêu có trời đất chứng giám, một cái kế ly gián nho nhỏ làm sao mà phá hỏng được, cho dù Quách Như Hải thực sự có tham sống sợ chết đầu hàng nước Tống thì cũng là tội của hắn, không ảnh hưởng tới uy danh của lão tướng quân.
- Khuyển tử Như Hải là đứa cương liệt, chí hiếu chí thành, tuyệt đối không làm chuyện hại tới thê nhi gia tộc, nếu thực sự là nó hàng địch, lão phu tự trói hai tay xin đại soái trị tội. Quách Hằng Xuyên nói xong quay sang nhìn Ô Cốt Độc: - Nếu con ta không phải hàng địch, vậy chúng ta cần thảo luận sao thành Thần Vũ lại bị công phá dễ dàng như thế.
Ô Cốt Độc không hề e sợ: - Tộc nhân của ta sẽ đi theo, nếu không ông ở hoang nguyên giết người bịt miệng thì ai biết được.
- Được, mai lão phu đợi đại giá của ngươi. Quách Hằng Xuyên khinh bỉ nói xong chắp tay về quân doanh của mình, thuộc hạ của ông ta cũng âm trầm đi thao, thoáng một cái soái trướng trống mất một nửa:
Ô Cốt Độc âm hiểm nói: - Đại soái nên chuẩn bị sớm, ngài xem, đại soái ngài còn chưa hạ lệnh, đã có quá nửa bỏ đi, chứng tỏ lực lượng ngài có thể khống chế còn ít hơn của Quách Hằng Xuyên, bản quan phải về kinh hỏi kế tộc trưởng, chuyện ở đây phải nhờ đại soái rồi.
Tiêu Hỏa Nhi nhíu mày: - Ông là người thuộc hoàng tộc lại đi cãi vã với một vị lão tướng cả đời trung thành vì nước còn ra thể thống gì, giờ thành Thần Vũ bị hủy, ông phải tu sửa lại mới đúng, chuyện ở Tây Kinh đạo do Tây Kinh đạo chúng ta giải quyết, nếu không chẳng ai gánh nổi tội đâu.
Ô Cốt Độc cũng chỉ hư trương thanh thế vậy thôi, thấy Tiêu Hỏa Nhi đã nói thế liền trở về doanh trại, cả nhà lão ta gặp nạn, trong lòng uất hận, hơn nữa nếu không thể biến Quách Như Hải thành dê thế tội thì vinh hoa phú quý của lão ta sẽ tới hồi kết.
Trăng lên giữa trời, có một bóng đen lén lút rời khỏi lều của mình, thuần thục tránh thủ vệ tuần tra, không lâu sau tới ngoài đại trướng của Quách Hằng Xuyên.
Bóng đen vỗ tay, hai tráng hán nấp trong bóng tối đi ra, nhìn người tới, lạnh lùng nói: - Quách Viễn, nửa đêm ngươi lều tướng quân có chuyện gì?
Quách Viễn hạ thấp giọng nói: - Ta gặp được đại công tử, đại công tử mang thư về cho lão tướng quân.
Hai tráng hán thất kinh, vội kéo Quách Viễn vào đại trướng, lúc này Quách Hằng Xuyên còn chưa đi ngủ, ngây ra ngồi dưới ánh đèn dầu tù mù, nhìn miếng ngọc như ý trong tay, đó là bảo vật Liêu hoàng đích thân ban cho Quách gia, ông ta luôn mang theo người, nhìn nó lẩm bẩm: - Đế ân như núi, Quách gia tuyệt đối không bội bạc.
Một thân binh đi vào bẩm báo: - Tướng quân, Quách Viễn bị bắt trở về rồi, hắn nói có thư của đại công tử.
Quách Hằng Xuyên vội vàng phất tay, Quách Viễn lập tức được đưa vào đại trướng, ông ta không hỏi thư ngay mà nhìn chằm chằm Quách Viễn cho tới khi quỳ xuống: - Ngươi thực sự đã thấy Đại công tử sao? Thế nào mà ban ngày không nói.
Quách Viễn khóc lóc nói: - Vãn bối thực sự đã tận mắt nhìn thấy Đại công tử, tuyệt đối không sai được, Đại công tử chỉ cười khổ không nói gì, sau đó phái người đưa cho một phong thư rồi thả vãn bối về. Nói rồi lấy từ trong áo bông ra một phong thư đưa lên.
Quách Hằng Xuyên run run xe thư ra, vừa nhìn một cái đã hét lớn: - Không xong, mắc bẫy rồi.
Quách Viễn la hét đau đớn, bị trói lên cột mà vẫn không hiểu gì cả, vì sao tướng quân lại nói là mắc bẫy, vì sao Tiêu Hỏa Nhi đột nhiên dẫn người xông vào lều tướng quân? Mình vì sao lại bị cái tên hèn hạ tên béo như lợn dùng roi nhúng muối quất, mình đã làm sai cái gì?
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng Quách Viễn cũng thở hắt ra hơi cuối cùng, người mềm oặt, đến chết hắn cũng không hiểu vì sao mình mang thư về lại gặp cái họa này.
Quách Hằng Xuyên gần như muốn trợn toét mắt, muốn cản trở Ô Cốt Độc hạ độc thủ với vãn bối của mình, nhưng bị thân binh của Tiêu Hỏa Nhi ngăn cản bên ngoài, nhi tử Quách Như Sơn, chất tử Quách Như Tùng cũng bị trói chặt.
Thân vệ đội trưởng cũng bị trói, nhưng nhìn chằm chằm Quách Hằng Xuyên, chỉ cần tướng quân ra lệnh, hắn có cách truyền tin đi, ba mươi vạn quân biến loạn, Tiêu Hóa Nhi không thể chịu nổi, nhưng tới khi hắn bị đè xuống, tướng quân vẫn không hề có ý phản kháng.
- Quách tướng quân, trên thư nói gì mà ông lại phải bôi xóa đi như vậy? Tiêu Hỏa Nhi âm trầm hỏi:
Quách Hằng Xuyên mặt trắng bệch, lắc đầu cười thảm: - Lão phu không xóa, khi nhận được thì đã như vậy rồi.
Tiêu Hỏa Nhi trừng mắt ngăn cản Ô Cốt Độc đang định lên tiếng, ngẫm nghĩ một lúc xua tay: - Nhất định là kế ly gián của Vân Tranh rồi, lão tướng quân chớ để trong lòng, nên mau mau dẫn thân binh truy bắt Quách Như Hải mới được.
Quách Hằng Xuyên thở dài, chắp tay một cái triệu tập thân binh, lên chiến mã vội vàng rời đi, ông ta không hề tin nhi tử phản bội, biết con không ai bằng cha, ông ta có đủ lòng tin vào nhi tử, trong chuyện này nhất định có điều gian trá.
….
Bao năm thanh bình thịnh thế tạo ra sự phồn vinh của nghề tạp kỹ ở Đại Tống, nếu như đi trên đường phố Đông Kinh sẽ thấy đủ màn biểu diễn khiến người ta nhìn không xuể, vì thế người biểu diễn cũng phải vắt óc nghĩ ra những trò mới, thế là đấu vật của nam tử biến thành nữ tử, lại còn là đấu vật khỏa thân, múa gậy diễn võ giờ thành đập đá trên ngựa, nuốt lửa, phun nước.
Cạnh tranh quyết liệt như thế tất nhiên cũng có người không theo kịp bị đào thải, vì kiếm cái ăn, đành vào quân ngủ, trong quân doanh của Vân Tranh cũng có không ít người như vậy, trong đó đáng kể nhất là một người tên Hắc Vụ, tên này có biệt tài bắt chước giọng nói của người khác, chỉ cần tiếp xúc một cái là bước chước được ngay, người thường khó nhận ra khác biệt, hắn dựa vào tài này mà kiếm được không ít.
No cơm ấm cật sinh dâm dục cũng là chuyện thường tình của con người, vì thế tên này vào một đêm lẻn vào phòng tiểu nương tử mà hắn yêu thích đã đâu, bắt chước giọng trượng phu của nàng, thừa lúc bóng tối cùng nàng điên đảo loan phượng, nếu như không phải quá tham lam, thành công rồi ngay thì chẳng ai biết, nhưng đáng tiếc chinh phạt cả đêm khi nắng sớm chiếu vào phòng, tiểu nương tử phát hiện người đang ngủ gục trên giường chẳng phải trượng phu hét lên, thế là hàng xóm láng giềng lôi hắn trần truồng lên công đường, đóng dấu vào mặt đầy đi làm quân tốt, cuối cùng tới quân Vân Tranh.
Tô Thức ở trong quân quá buồn chán, vì thế mà hắn tìm kiếm những người thú vị chơi cùng, chẳng mấy chốc phát hiện trong quân doanh kỳ nhân dị sĩ vô số.