Hàn Kỳ thản nhiên nói: - Bệ hạ không định ép nước Liêu lui binh, mà muốn tiêu hao hết sinh lực quân của nước Liêu ở Hà Gian phủ, nay bệ hạ đã biết chưa tới thời cơ thu phục lại Yến Vân, nên muốn tiêu hao với địch, nếu trong lần tiêu hao quân này mà chúng ta không chiếm ưu thế, như vậy chính sách hai mươi năm không nói chuyện binh đao do Văn Ngạn Bác đề xuất sẽ triệt để chấp hành.
- Vân Tranh luôn có ý đồ đánh tới Yến Vân, một khi trong tay có trọng binh, trời mới biết y sẽ làm ra chuyện gì, nếu biến hai nước từ giằng co tiêu hao trở thành quyết chiến sinh tử, lão phu dám khẳng định chỉ cần mười năm nữa là hai nước đều suy lạc. Tây Hạ chưa bình, vẫn chưa tới lúc chúng ta toàn lực tính nợ với Liêu, nay y chỉ có năm vạn binh mã, chỉ có thể thủ, không thể công, đó cũng là chiến lược tiêu hao của bệ hạ.
Địch Thanh dừng chân, giọng không khỏi có chút tức giận: - Vân hầu nhiều năm qua chinh chiến vì nước, tới mức này mà triều đình không tin tưởng sao?
- Quan viên tới tầng cấp của Vân Tranh thì đừng nói tới tin hay không, chỉ có thể nói thích hợp hay không, nếu triều đình không tin Vân Tranh đã chẳng giao cho y thủ yết hầu Đại Tống, bệ hạ đã giao phó cả quốc vận cho Vân Tranh rồi, hai chữ tín nhiệm không cần nói chứ?
- Lão phu cho rằng nếu nắm được trọng binh, Vân Tranh diệt Tiêu Hỏa Nhi không khó, lúc đấy hai nước chỉ còn cách tử chiến, không ai xoay chuyển được, chúng ta không muốn toàn lực khai chiến với Liêu cũng không được.
Địch Thanh nhíu mày khó chịu: - Giờ chẳng lẽ không phải đang toàn lực khai chiến? Tiểu Nam Hà, Điền Gia trại, Bạch Câu dịch đều như hố không đáy nuốt chửng không biết bao nhiêu tướng sĩ rồi.
- Chưa đâu, từ đầu tới giờ vẫn chỉ là thăm dò thôi, Da Luật Hồng Cơ dù phẫn nộ tới mấy cũng biết toàn lực đánh Tống không chiếm được ưu thế, chẳng qua là muốn dùng chiến tranh củng cố địa vị, Da Luật Hồng Cơ phản bội khiến triều chính nước Liêu xuất hiện xu thế bất ổn, giờ dùng chiến tranh thu hút chú ý của mọi người vào chiến trường để thanh lý nội bộ. Hàn Kỳ thong thả nói: - Những lời này không phải lão phu nói, mà là bệ hạ nói, thiên hạ này người hiểu Da Luật Hồng Cơ nhất có lẽ là bệ hạ của chúng ta rồi.
Chỉ hoàng đế mới hiểu hoàng đế, Địch Thanh tuy không hiểu vì sao thanh trừng phản loạn cần đưa binh sĩ lên chiến trường nộp mạng, nhưng đã là chuyện liên quan tới đề vương thì không truy hỏi nữa: - Lão phu xuất thân quân tốt, trừ hành quân đánh trận thì chuyện khác không hiểu, nếu đã vậy thì một lòng giúp bệ hạ tác chiến, thứ khác không cần nghĩ nữa.
Trở về đại doanh vắng vẻ, Địch Thanh nhìn Cao Kế Tuyên một cái, vừa rồi ông ta sở dĩ lên tường thành vì Cao Kế Tuyên đề xuất phương án tập kích ban đêm, phá vỡ thế giằng co ở Tiểu Nam Hà.
- Kẻ nào còn dám đề xuất đêm tối tập kích, chém.
Địch Thanh truyền quân lệnh xong trở về doanh trướng của mình, chưa nói doanh trai quân Liêu đào hầm hào quanh co chi chít, riêng chuyện đại quân rời bỏ yểm hộ của thuốc nổ, đánh sáp lá cà với quân Liêu đã đáng chém đầu thị chúng rồi.
Cao Kế Tuyên xấu hổ nhìn về phía Hàn Kỳ, Bao Chửng, nhưng hai người này lờ mình đi, đang thảo luận chuyện hậu cẩn cho đại quân, lửa giận bốc lên, không kiềm chế được, hừ một tiếng vén rèm ra ngoài.
….
Vân Tranh nhìn như có vẻ luôn phải chịu ấm ức từ triều đình, bị văn thần chèn ép, thực tế không hoàn toàn như vậy, y có quyền lực cực kỳ lớn, lớn tới mức ở một dải phòng tuyền Nhạn Môn Quan, không lực lượng nào dám trái ý y, từ quan văn quản lý địa phương cho tới võ tướng trấn thủ quan ải, kẻ nào không nghe lời là lập tức bị trấn áp tàn khốc, ngay cả Lý Thường cũng là do y chủ động phối hợp chia sẻ quyền lực, nếu không muốn thực thi chức trách giám quân cũng vô cùng gian nan.
Điều này tới cả Địch Thanh bất luật từ tước vị hay quan phẩm cao hơn đều không làm được, nếu nói Vân Tranh mà phải chịu ấm ức thì võ tướng Đại Tống có thể đi đập đầu tự tử hết rồi.
Tiêu Hỏa Nhi thì khác, Quách Hằng Xuyên uy vọng cao như con sư tử cuồng bạo dứt khoát muốn tiến công, còn Ô Cốt Độc là hoàng tộc được lệnh nắm giữ hậu cần là kẻ ngáng chân kiên định, sứ giả từ kinh thành tới mang theo kim bài của hoàng đế, đốc thúc Tiêu Hỏa Nhi công phá Ninh Vũ Quan, bao vây Nhạn Môn Quan.
Vì còn trẻ, uy vọng không đủ, hơn nữa là tướng thay quyền từ kinh thành phái tới, Tiêu Hỏa Nhi không có đủ quyền lực, cho nên Quách Hằng Xuyên, Ô Cốt Độc hay sứ giả Da Luật Đại Cổ đều có thể gây áp lực lên hắn.
Trải qua ba ngày tranh luận không kết quả, Tiêu Hỏa Nhi đành chia quân thành ba phần, hai mươi vạn quân giao cho Quách Hằng Xuyên đánh Nhạn Môn Quan, mười vạn quân cho Da Luật Đại Cổ đánh Ninh Vũ quan, còn mình tự suất lĩnh năm vạn tinh nhuệ người Liêu đánh Thiên Quan, trong mắt hắn đây là phương án tác chiến ổn thỏa nhất rồi. Mỗi hướng tấn công đều có nhân số áp dảo kẻ địch, bất kể nhánh quân nào thành công thì việc đánh bại Vân Tranh đều trong tầm tay.
Vân Tranh sau khi nghe được tin tức này thì phun trà ra ngoài, kinh ngạc đứng lên, hỏi thám báo mấy lần liền, khi mười sáu lộ thám báo quay về đem tin tức hoàn toàn tương đồng, Vân Tranh cao hứng suýt khóc, nếu quân Liêu cứ tụ vào một chỗ, dù y giở thủ đoạn gì thì cũng vô nghĩa trước mặt sức mạnh tuyệt đối đó.
Năm vạn quân không thể nào đánh bại được ba mươi lăm vạn quân Liêu, nhưng hai vạn tinh nhuệ muốn làm thịt năm vạn kỵ binh của Tiêu Hỏa Nhi thì chỉ cần kế sách hợp lý là có thể rồi.
Thế là quân Tống cũng vận chuyển cao tốc, để lại Lý Đông Sở am hiểu thủ thành nhất, thêm vào năm nghìn quân của Ngô Kiệt, tổng cộng 2.5 vạn quân dựa vào sự hiểm trở của Nhạn Môn Quan đối diện với hai mươi vạn quân của Quách Hằng Xuyên, để đánh lừa địch, thế thân của Vân Tranh suốt ngày dẫn một đám tướng tá văn võ đi tuần tra.
Còn Vân Tranh dẫn 1.5 vạn quân tinh nhuệ nhất, thuận tay nhất do Lương Tiếp và Bành Cửu suất lĩnh, cùng 5000 quân của Ngô Kiệt, nhân bóng đêm âm thầm rời Nhạn Môn Quan.
Đại quân của Quách Hằng Xuyên đã tới Bạch Thảo Khẩu một ngày rồi, chứng kiến hệ thống phòng ngự nơi này, ông ta thấy mất tự tin.
Bạch Thảo Khẩu là một trong mười tám ải của Nhạn Môn, nam có Thái Hòa bảo, bắc là Thường Thắng Bảo, ở giữa là núi non liên miên, quan ải xây băng ngang sông, bố trí ba đạo tường ải, sáu cổng, sau thành bảo, cùng Trường Thành hai phía đông tây nối làm một. Theo tính toán của Quách Hằng Xuyên, không bỏ lại một vạn binh tốt khó mà qua được Bạch Thảo Khẩu, sơn đạo quá hẹp, thế núi dựng đứng, đứng ngoài cửa ải nhìn thấy gỗ đá chất đầy trên sườn núi, thêm vào uy lực của thuốc nổ, bất kỳ ai cũng phải trả giá đắt mới hạ được nó.
Quách Hằng Xuyên nhìn đám chất tử đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ thoái chí, đám chất tử trẻ này đều lần đầu lên chiến trường, nếu như là Hải Nhi, Sơn Nhi của mình, bọn chúng dù có e ngại cũng không thể hiện tâm tình ra ngoài làm ảnh hưởng tới lòng quân như thế.
Không được, không được nghĩ tới chuyện đó, ông ta luôn cảnh cáo mình không được nghĩ tới chuyện này, đại tướng tác chiến tối kỵ là tinh thần còn dao động, nhưng khi nhìn thấy lá cờ chữ Quách kéo lên ở quan ải, huyệt thái dương của ông ta lại đập thình thịch.
Một đứa chất tử Quách thị cao hứng nói: - Đại bá, đó là cờ của đại ca, để cháu đi tìm đại ca nói chuyện, xin huynh ấy mở cửa ải, đại ca thương cháu nhất, thế nào cũng hồi tâm chuyển ý.
Quách Hằng Xuyên thất kinh, vội ngăn cản, nhưng muộn rồi, thiếu niên lỗ mãng đó đã thúc ngựa vọt đi, miệng còn liên tục gọi đại ca.