Trí Tuệ Đại Tống

Tiếu Lâm kéo Lang Thản xuống thành, kiếm chỗ ăn ngon lành chút, nơi này dù sao cũng là yếu đạo giao thông giữa Tống và Liêu, phố xá thế nào cũng phải có hàng ăn.

Đi một vòng Tiếu Lâm mới phát hiện ra không đúng, Thiên Quan tựa hồ đã biến thành tòa quân thành, đường phố không có lấy một bóng người, cửa hiệu đóng cửa im lìm.

- Khứu giác của bách tính nhạy lắm, bọn họ trải qua chiến sự quanh năm, hôm qua ta vừa ra lệnh tích trữ vật tư lên tường thành là họ đã chạy sạch, người chưa đi cũng trốn trong hầm hết rồi.

- Chẳng lẽ không ai ra giúp ngươi thủ thành? Thành phá rồi, bọn họ trốn trong hầm cũng vô ích.

Lang Thản nhún vai: - Ta lại chẳng phải Lý Đông Sở đã giữ Ninh Vũ quan mười mấy năm chưa từng bỏ chạy, bách tính ở đây không tin ta có thể giữ được thành, trước đây Thiên Quan bị quân Liêu công phá sáu lần rồi. Chủ tướng thì lúc nào cũng nói như hát hay, thu tài vật của bách tính để thủ thành, nhưng địch tới là chạy nhanh hơn cả bách tính.

- Cũng may người Liêu không ở lại, mà chỉ cướp phá một phen rồi đi, tướng quân thủ thành lại dân binh về tiếp tục làm quan, triều đình chẳng hay biết, ha ha ha, ta nghe binh sĩ ở đây kể chuyện, chẳng còn mặt mũi nào yêu cầu bách tính giúp thủ thành.

- Loại tướng quân đó phải giết! Tiếu Lâm nghiến răng:

- Ta cũng định thế, nhưng mà danh tiếng của đại soái nhà ta lớn quá, khi ta tới nơi thì hắn chạy mất rồi, từ quan treo ấn trước khi quân ta tới.


- Không được, tên này là ẩn họa, phải tìm cho ra, nếu không hắn hàng địch thì Thiên Quan làm gì còn bí mật nào nữa.

- Quân Liêu đã phá thành tới sáu lần, làm gì còn bí mật nào mà giữ, có thấy đoạn tường thành mới vá kia không, trước kia là chỗ xe trâu ra vào đấy. Lang Thản xua tay, chán nản chỉ, trước đây nơi này được gọi là tường đồng vách sắt, một mặt dựa vào Thiên Quan hà, bên trái là Thái Hành Sơn, bên phải là Vương Ốc sơn, đối diện là Hoàng Hà, về phong thủy mà nói cũng là nơi tuyệt hảo:

Tiếu Lâm nhíu mày: - Đại soái có biết tình hình nơi này không? Thiên Quan nếu như không thể dựa vào để tiêu hao sức địch thì chiến lược cần thay đổi.

Lang Thản xoay ngón cái chỉ vào ngực mình, kiêu ngạo đáp: - Đại soái tất nhiên là biết, nhưng đại soái không dựa vào Thiên Quan mà là Lang Thản này, nửa năm qua cũng đủ để ta cải tạo Thiên Quan, nhưng ta không làm, là để người Liêu tới giết cho đỡ chán, ha ha ha.

Tiếu Lâm không biết nên khóc hay nên cười, nhìn hắn ai có thể ngờ năm xưa đây là một thư sinh trói gà không chặt?

Lang Thản rút trường đao trên lưng xuống, chỉ những cặp mắt sau khe cửa đang nhìn trộm: - Họ đang nghi hoặc vì sao ta chưa chạy đấy, lần này bất kể thế nào ta cũng phải cho họ thấy, tướng quân Đại Tống không phải chỉ biết kiếm tiền, bỏ trốn mà còn biết đánh giặc, năm vạn Liêu tặc vừa vặn để gia gia đây vãn hồi lòng dân.

Tiếu Lâm không thể chắp tay bái phục tên điên này, không có cửa hiệu thì đành về quân doanh, Bột Bột đang ngồi khoanh chân dưới đất, một mình bê bát mì lớn húp sùm sụp, nó thích mì lắm, huống hồ hôm nay mỳ còn có hai quả trứng gà.

Hai con chim ưng đậu trên cành cây khô rỉa lông rỉa cánh, chúng nó cũng được cho ăn thịt dê tươi rồi, thú săn mồi không được cho ăn no, nhưng chim trinh sát thì khác, phải cho nó ăn thật no, nếu không đang bay đi do thám, thấy con mồi quên nhiệm vụ thì sao?


Lang Thản nằm mơ cũng muốn có một con chim ưng, cho nên vừa về không để ý tới ăn uống mà quanh quẩn bên cạnh chúng.

- Mấy con này thì ngươi không hi vọng gì đâu, nhưng chỗ phu nhân có đấy, còn là chim non, sau này về kinh mà xin, nghe Nhị phu nhân nói, chúng hiện như chim cốt, béo béo tròn tròn trông hay lắm...

Bột Bột ngẩng đầu lên nói: - Hải Đông Thanh là ác điểu, từ nhỏ phải bồi dưỡng hung tính cho nó, nếu chỉ cho nó ăn no mà không huấn luyện thì chẳng khác gì gà, đoán chừng mấy con Hải Đông Thanh nhỏ kia đã biến thành gà rồi.

Buổi chiều Tiếu Lâm trở về Hoàng Gia trại, kể cho Vân Tranh những điều mình thấy.

- Thực ra không cần phải lo, trong số đám huynh đệ của ta, nếu có thể xuất hiện một thống soái chân chính thì đó ắt phải là Lang Thản.

- Khương Triết nhiều năm qua huấn luyện Thiếu niên quân, ít lên chiến trường, tính cách vững vàng, là nhân tuyển tốt làm tham mưu. Ngô Kiệt đa mưu túc trí, năm xưa cũng là người học giỏi nhất, nhưng vì thế mà có chút cổ hủ, rốt cuộc không thể làm đại sự. Tôn Đại Nghĩa thiên tư không đủ, nhưng hắn rất biết mình biết người, thấy mình không bằng đồng song liền bỏ tiến công, chuyên môn nghiên cứu phòng ngự, thế nên thành tựu ở mặt này cao hơn người khác, nhưng thống soái phải có thể kiêm thông công thủ mới được. Lang Thản trí tuệ không quá vượt trội, nhưng hắn kiên cường, lạnh lùng nhưng biết thấu cảm, có hào khí, độc lập chủ kiến, là người đáng tin cậy nhất, tướng sĩ có lòng tin vào tướng soái là đã thắng một nửa rồi.

- Năm xưa ba mươi huynh đệ bọn ta bừng bừng khí thế, cùng uống rượu thề một ngày dẫn quân biên ải, lấy lại đất xưa Hán Đường, nay chỉ còn lại năm người bọn ta, số khác dần lạc lối trong quan trường, nghĩ lại mà chỉ biết thở dài.


Tiếu Lâm gật gù: - Tiếc nhất là Chu Đồng, hắn là tên có trí có dũng.

- Ha ha ha, đó là tên ít đáng tiếc nhất, tuy thông minh, nhưng quá tự phụ, tính cách thất thường, không phải là kẻ có thể kiên trì chí hướng, vào sĩ đồ dù thuận lợi cũng khó leo lên mức cực phẩm nhân thần.

- Còn đại soái thì sao? Tiếu Lâm nổi hứng muốn nghe Vân Tranh tự đánh giá bản thân:

- Ta à, ừm, xem nào, phải nói gì nhỉ, để xem... Ta là một kẻ lừa gạt cao minh, nói chính xác hơn ta là kẻ ăn gian cao minh nhất, ha ha ha... Vân Tranh cười ha hả nhìn Tiếu Lâm ù ù cạc cạc, câu này trừ Vân Nhị ra thì không ai hiểu được.

Tiếu Lâm thấy Vân Tranh không hề có ý giải thích, nói sang chuyện khác: - Đại soái, bao năm qua ta làm nghề truy tung theo dõi, trực giác rất nhạy bén, tên Hoa Thiên Thọ chủ tướng cũ của Thiên Quan nhất định phải tìm ra hắn, nếu không ta vô cùng bất an.

- Ông nghĩ con chuột đó có thể ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến của ta à? Bằng vào cái gì? Vân Tranh nghĩ một lúc không thấy có chút khả năng nào.

Tiếu Lâm lắc đầu, thấy Vân Tranh cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, bỏ suy nghĩ truy lùng Hoa Thiên Thọ, đứng dậy: - Đại soái nên ngủ chút đi, mấy ngày qua khí sắc ngài không tốt.

Vân Tranh mặt đỏ bừng: - Lo chuyện của ông ấy, đừng quản chuyện người khác.

Tiếu Lâm ngớ ra, biết Vân Tranh hiểu lầm mình thì cười phá lên bỏ đi.


Cát Thu Yên từ sau rèm thỏ tay ra nhéo Vân Tranh một cái, Vân Tranh cười hì hì: - Kệ, ông ta ghen tị ấy mà.

Cuối tháng tư lúa mạch đã cao một xích, mảnh ruộng ở hướng nhiều ánh nắng thì bông lúa đã trĩu xuống, một tháng nữa thôi là chín, với bách tính bên bờ Hoàng Hà mà nói đây là ngày mong đợi nhất.

Thời kỳ giáp vụ luôn rất khó khăn, bách tính đi khắp nơi kiếm việc làm để có thể ăn no bụng.

Năm nay thời tiết, mưa gió đều thuận lợi, được mùa là chắc chắn rồi, nhưng vẫn còn nhân tố nữa không thể dự đoán, là binh tai.

Với bách tính mà nói binh tai còn đáng sợ hơn cả hạn hán, lũ lút, chỉ cần chiến tranh nổ ra là bất kể bên nào cũng chỉ nghĩ làm sao diết đối phương, chẳng quan tâm bách tính sinh tồn tiếp ra sao, bách tính hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự nào.

Cho nên bách tính bắt đầu dìu dắt nhau bỏ lại những mảnh ruộng sắp thu hoạch, trốn vào trong núi, tiếng khóc của họ truyền vào tai Vân Tranh suốt cả đêm.

Khi trời sáng, Vân Tranh quyết định hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải kết thúc cuộc chiến gây ra do sự cố chấp của hoàng đế, ít nhất chiến sự ở xung quanh Nhạn Môn Quan phải kết thúc, nếu không tới mùa thu, vô số nạn dân sẽ kéo sụp y.

Lần này lại không thể dùng lực lượng của thương nhân đất Thục, tình hình ở Đông Kinh rất bất ổn, đám ngự sử ngôn quan hoành hành, chúng công kích quân của Vân Tranh không ăn lương triều đình.

Đây là chỉ trích cực kỳ âm độc, Vân Tranh bình thường có thể lờ đi, nhưng lúc này hoàng đế vô cùng mẫn cảm, y đành phải tách bạch rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận