Trí Tuệ Đại Tống

Lang Thản mang theo nụ cười nhũn nhặn đón quân Liêu vào thành, quân Liêu vào thêm một đội thì hắn cười tươi thêm một phần, hạnh phúc như nhìn bò dê vào chuồng. Ở bên cạnh hắn, hơn ba nghìn quân Tống lặng lẽ trèo lên chiến mã, cường nỏ dấu phía dưới áo choàng rách nát đã lên sẵn tên chỉ còn đợi lệnh.

Đột nhiên từ mé trái có một đội nhân mã phóng tới chừng hai mươi người, nhìn trang phục thì không phải quân Liêu cũng chẳng phải quân Tống, nhưng vượt qua được vòng cảnh giới của hai quân tới nơi này không ai biết thì rõ ràng không tầm thường.

Trong lúc đôi bên nhìn nhau thì nhóm người kia đồng thanh hô lớn: - Cẩn thận, có gian trá.

Lang Thản tuy giật mình không hiểu đám người này là ai lại đi phá kế của mình, nhưng hắn quyết đoán phất lá cờ đỏ, chỉ nghe "rầm!" cổng sập bằng thép của Thiên Quan hạ xuống, đè nát mấy tên quân Liêu đang vào thành, đồng thời quân sĩ bên cạnh rút nỏ tiễn ào ào bắn tới.

Cát Thiên Phương rút đao nhanh như chớp đâm vào viên tướng Liêu bên cạnh còn đang sững sờ, cười gằn: - Gia gia cho ngươi xem đao đây!

Biến cố quá bất ngờ, quân Liêu trở tay không kịp, vô số quân Tống từ nơi ẩn nấp xông ra ném những quả cầu sắt màu đen vào quân Liêu đứng trên tường thành...

Lang Thản nghe thấy tiếng nổ liên hồi, cảm nhận được hơi nóng dữ dội sau lưng như muốn hất mình đi, không thèm quay đầu, hoan hỉ dẫn ba nghìn bộ hạ tấn công quân Liêu luống cuống chưa kịp rút vũ khí, trường đao sáng loáng trong tay thoáng cái biến thành màu đỏ.


Trên tường thành nỏ tám trâu, nỏ pháo, máy ném đá điên cuồng xạ kích, ném đủ thứ giết người lên đầu quân liêu, mảnh đất bằng phẳng trước thành quân biến thành biến thành lò sát sinh.

Ô Cốt Độc vì thể diện không thể theo bộ đội tiên phong vào thành, nay nhìn cảnh này, mồm phát ra tiếng kêu vô nghĩa.

- Rút lui! Rút lui! Tây Kinh quân thống quân sứ Da Luật Hán Đức kinh nghiệm trận mặc nhất, nhanh chóng dẫn bộ hạ bắn tên ngăn cản quân Tống, hò hét rút quân:

Thật ra không cần hắn ra lệnh, quân Liêu đã vứt vũ khí ôm đầu chạy tán loạn rồi.

Tiêu Hỏa Nhi phẫn nộ vô cùng, nhảy lên chiến mã muốn tính sổ với người Tống vô sỉ, bị Ô Cốt Độc vừa tỉnh lại giữ lấy, lúc này bất kể thế nào cũng phải đợi đại quân lui về rồi hẵng tính.

Lang Thản bị mưa tên phía quân Liêu ép cho không thể tiếp tục truy kích quân Liêu, đành lùi lại tường thành, hôm nay đành như vậy thôi, nhìn xác quân Liêu ngổn ngang xung quanh, phóng thanh cười lớn, dẫn bộ hạ chạy về phía cổng tây.


Đợi quân Liêu chỉnh đốn lại được đội ngũ muốn xông lên thì quân Tống đã hoàn toàn đoạt lại quyền khống chế tường thành, mưa tên nỏ trút xuống ào ạt, do không chuẩn bị công thành, không có đủ khí giới cần thiết, quân Liêu lần nữa phải lùi lại, trơ mắt nhìn Lang Thản bỏ chạy vào thành mang theo tiếng cười cuồng ngạo, Tiêu Hỏa Nhi phẫn nộ ngửa mặt lên trời rống lớn thề nhất định không tha cho cả gà chó của Thiên Quan.

Khi trăng lên, lửa trong ở úng thành mới tắt, Lang Thản hạ lệnh mở cổng, cổng thành vừa mở ra, một đống thi thể lẫn lộn dính bét vào nhau đổ ập xuống, mùi vị kinh khủng, tới ngay chính Lang Thản cũng ôm bụng nôn ọe không ngừng, từ đó về sau hắn không bao giờ ăn thịt nướng nữa.

Quan binh lấy xe vận chuyển thi thể đi qua đường phố, những cặp mắt nấp sau cánh cửa dầy nhiều hơn, đồng thời cũng càng nấp kín hơn.

- Tướng quân anh minh, hôm nay dùng kế diệt hơn ba nghìn quân địch...

Quân lính gõ chiêng đi tuyên truyền nhưng không được bách tính hồi đáp, không có tiếng reo hò, những cặp mắt biến mất, chỉ có tiếng xe chở thi thể lộc cộc đi trên đường.

Sáng sớm ở trên cổng thành, một đám quân tốt tụ tập nói với nhau điều gì đó, điệu bộ có vẻ tức giận, Đàm Uy mặt mày cũng vô cùng khó coi, Cát Thiên Phương thở dài đi tới an ủi: - Một trận chiến đâu đủ vãn hồi lòng dân, Hoa Thiên Thọ khốn kiếp đã khiến bách tính thương thấu tâm can, nếu ta là bách tính cũng không tin bất kỳ ai.


Đàm Uy đấm tay vào tường: - Lúc quân Liêu vào thành, kẻ lên tiếng cảnh báo chính là hắn, có lão binh ở nơi này đã nhận ra, tên Hán gian khốn kiếp, nếu không úng thành đã chứa thêm được ít nhất nghìn người nữa.

Lang Thản lắc đầu: - Không đâu, lúc đó dù không có Hoa Thiên Thọ tới cảnh báo thì ta cũng định rat ay rồi, úng thành quá nhỏ, người Liêu không ngốc tới mức đổ dồn vào đó mà đứng cho chúng ta đốt, nhiều thêm nữa thành phiền toái, các ngươi không kịp xử lý bọn chúng để hỗ trợ ta rút lui. Ít nhất trận chiến này khơi lên lửa giận của Tiêu Hỏa Nhi, hắn không tùy tiện rút lui nữa đâu, chúng ta cố gắng thủ thêm mười ngày nữa, sau đó rút lui..

Cát Thiên Phương do dự một chút: - Tướng chủ, chúng ta thì dễ, kiên thủ mười ngày là đủ ăn nói với đại soái rồi nhưng như thế bách tính ở lại sẽ thành công cụ tiết hận cho người Liêu.

Đàm Uy hừ một tiếng, vung tay lên: - Mặc xác bọn chúng, đám người đó còn chút ý thức nào mình là người Tống không, lúc chúng ta chiến đấu không ra giúp, lúc chúng ta vận chuyển thi thể chỉ giương mắt nhìn, còn lén lút trộm đồ trên thi thể người Liêu, thương hại chúng quá nghèo nên mới không ngăn cản, nhưng đám người vong ân đó không đáng chúng ta lo.

Hắn vốn xuất thân tướng môn, nhờ chạy cửa Tào Vinh, mua công tích đại thắng Nông Trí Cao lên làm tướng soái, đến trận chiến Thanh Đường coi như chính thức gia nhập quân Tây Kinh, tính đại công tử vẫn còn rất nặng.

Cát Thiên Phương đấm vai Đàm Uy: - Con mẹ nó ngươi ngậm thìa vàng sinh ra, nào biết bách tính khốn khổ, bọn họ trở thành như vậy là do Hoa Thiên Thọ gây ra, quân đội hại người ta thảm như vậy, chẳng lẽ không cho họ lạnh lùng một chút, tướng chủ...

Lang Thản thu đôi mắt đăm chiêu từ phía doanh trại quân Liêu kéo dài mấy dặm lại, nhấp nhô những vũ khí ước chừng cao hơn cả tường thành Thiên Quan, quân Liêu vẫn quá đông, trận chiến hôm nay chỉ chọc tức bọn chúng thêm, không gây tổn thất quá nhiều, sau này chúng cẩn thận hơn sẽ càng phiền toái, đáp lại Cát Thiên Phương: - Tất nhiên trước khi bỏ thành phải đưa bách tính đi, nếu không chưa nói cái gì khác, đại soái cũng chặt đầu chúng ta hiệu lệnh ba quân....

Cát Thiên Phương nhận lệnh đi an bài, bách tính trong thành trước đó sở dĩ không đi là vì không nở bỏ nhà cửa quán xá, thêm vào quân Liêu tới Thiên Quan không phải là chuyện lạ, bọn chúng chỉ cướp bóc chứ không giết người, cho nên mang tâm lý cầu may, nay quân Tống giết người nhiều như thế, tiếp tới người Liêu ắt nổi giận báo thùm bây giờ khuyên bách tích rời đi chắc không khó.


Đàm Uy không tranh luận nữa, nhìn doanh trại quân Liêu bên ngoài, có chút thấp thỏm: - Tướng chủ, liệu chúng ta có thắng nổi không?

Lang Thản nở nụ cười tự tin: - Lão tử đánh trận chưa bao giờ thua.



Suốt từ đêm tới sáng đại doanh của quân Liêu vô cùng bận rộn, liên tục có tướng lĩnh từ soái trướng đi ra, sau đó có một đội quân men theo Thiên Quan hà tiến về phía dự định, tạo thành thế bao vây, Tiêu Hỏa Nhi không định cho bất kỳ quân Tống nào chạy thoát, nhất là tên tướng quân kia, không lột da không hả mối hận trong lòng.

Tiêu Hỏa Nhi không phải là tướng lĩnh thảo nguyên thuần túy, hắn được dạy bảo theo phương lược của người Tống, cho nên không giống tướng lĩnh người Liêu khác khịt mũi coi thường khí giới công thành, đại doanh của hắn có rất đầy đủ từ thang mây, máy bắt đá, xe húc thành, tất cả mang theo quân, khi cần công thành là lắp lại.

Ví như xe tháp tám bánh xe, cao năm tầng có những ba chiếc, tầng đầu là binh sĩ đẩy xe, bốn tầng tiếp theo chở binh sĩ, xe cao bốn trượng, rộng hai trượng, dài hai trượng bảy, vỏ ngoài có lớp da trâu sống, chặt được đao thương cũng như lửa đốt, là một trong lợi khí công thành.

Mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng Tiêu Hỏa Nhi không tùy tiện ra lệnh tấn công nữa, Thiên Quan đã không giống như trong ấn tượng của hắn nữa, không thể không cẩn thận, truyền lệnh gọi tên người Tống thực sự đầu hàng tới, hắn muốn làm rõ tình hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận