Tiêu Hỏa Nhi gặp Hoa Thiên Thọ.
Tuổi ước chừng trên bốn mươi, chòm râu dài rất đẹp được chăm sóc cẩn thận, trông không hề có dáng tai dơi mặt chuột, khom lưng uốn gối như trong câu truyện về những kẻ phản bội mà dân gian hay kể, ngược lại đôi mắt sáng có thần, đối diện với Tiêu Hỏa Nhi còn có chút ung dung ngạo khí.
Khi nhìn thấy Hoa Thiên Thọ, Tiêu Hỏa Nhi tức giận muốn xé xác kẻ này, không ngờ là người quen, ở Tây Kinh đã nhiều lần thấy hắn xuất hiện trong gia yếu của mình, khi đó tên này tự xưng Long Cửu, là tên buôn lậu lớn nhất Đại Tống ở một dải Hà Đông, xe công thành, máy ném đá của mình đều đặt mua từ hắn.
Hoa Thiên Thọ nhẹ nhàng tránh thanh đao Tiêu Hỏa Nhi đặt lên cổ mình, chắp tay nói: - Long Cửu tới muộn một bước làm đại soái tổn thất, có điều xin đại soái nghe một lời rồi hẵng xử trí.
- Long Cửu, ngươi hại đại quân ta thảm bại, còn gì để nói.
Hoa Thiên Thọ lần nữa chắp tay: - Tại hạ vốn tên Hoa Thiên Thọ, Long Cửu chẳng qua là biệt danh khi làm ăn, không ngờ thiên hạ chỉ biết Long Cửu, lại không biết Hoa Thiên Thọ là ai.
Tiêu Hỏa Nhi giật mình, nhìn Hoa Thiên Thọ từ trên xuống dưới một lượt, hỏi lại: - Hoa Thiên Thọ, thủ tướng Thiên Quan?
- Đúng vậy, chính tại hạ là thủ tướng Thiên Quan trước kia, cho nên Đại Liêu mới nhiều lần phá được Thiên Quan, tới lui tự nhiên, nghe tin Vân Tranh tới, ngại sự hung bạo của hắn nên mai danh ẩn tính chốn hoang dã, khi biết đại soái muốn đánh Thiên Quan, sợ ngài không biết nông cạn của quân Tống nên vội vàng rời Ngũ Đài Sơn, không ngờ vẫn chậm một bước.
Tiêu Hỏa Nhi tra đao vào vỏ: - Nói đi.
- Vân Tranh mấy năm qua chinh đông phạt tây, đánh đâu thắng đó, nhưng còn chưa phải vô địch, tại hạ tới là để hiến kế cho đại soái, Thiên Quan là chuyện nhỏ, không phải tại hạ tự khen, vụ này mà thành, Nhạn Môn Quan cũng trong tầm tay, đại soái ở Liêu sẽ đường mây rộng bước.
Hoa Thiên Thọ nói tới đó chỉ cười không tiếp tục nữa, Tiêu Hỏa Nhi hơi chút do dự cuối cùng vẫn đuổi thân vệ ra ngoài, chỉ có Ô Cốt Độc vẫn như đống thịt thối ngồi đó không nhúc nhích.
Thấy Hoa Thiên Thọ vẫn không chịu nói gì, liền bảo Ô Cốt Độc: - Ông tạm lui đi, chúng ta thương lượng sau.
Ô Cốt Độc trừng mắt với Hoa Thiên Thọ một cái hầm hầm rời đi, Hoa Thiên Thọ bấy giờ mới lấy trong lòng ra một viên tạc đạn bặt lên bàn trước mặt Tiêu Hỏa Nhi, lấy đầu ngón tay gõ gõ mấy cái, sau đó lại ngồi xuống tủm tỉm cười.
Tiêu Hỏa Nhi ngạc nhiên cầm lên ướm thử, nghi hoặc: - Nếu chỉ có mấy viên thì ta cũng không thiếu.
Hoa Thiên Thọ cười lớn: - Mời đại soái lấy thứ của mình ra so sánh sẽ hiểu.
Tiêu Hỏa Nhi bán tín bán nghi sai thân vệ lấy tạc đạn trên người quân Tống chiến tử tới, đặt lên bàn so sánh, nhìn rất kỹ cũng không thấy có gì khác nhau.
Hoa Thiên Thọ lật ngược hai quả tạc đạn lại, chỉ dấu ấn phía dưới: - Đại soái nhìn đi, một viên có ghi năm chế tạo, một thì không có gì hết, ngài biết ảo diệu trong đó không?
Tiêu Hỏa Nhi đứng bật dậy, giọng kích động tới phát run: - Chẳng lẽ ngươi có cách kiếm được thứ này số lượng lớn? Không thể nào, người Tống bảo vệ thứ này rất nghiêm, dù Liêu hay Tây Hạ dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể tiếp cận.
Hoa Thiên Thọ ung dung rót trà cho mình, một lúc sau mới nói: - Đại soái sao không nghĩ lớn lên một chút, thuốc nổ là bí mật tối cao của Đại Tống, trong thiên hạ chỉ hai xưởng làm ra được, một ở đảo trên ao Kim Minh Đông Kinh, nơi đó được cấm vệ quân canh phòng ruồi cũng không qua được.
- Một nơi khác là đập Đô Giang đất Thục, nơi đó được Xu mật viện liệt vào cấm địa, trừ thân quân Giáp Tử doanh của Vân Tranh, bất kỳ ai tới gần trăm trượng là giết mà không cần cảnh cáo. Dưới tình hình đó, làm sao tại hạ lấy ra được.
- Ngay cả khi tại hạ thủ Thiên Quan cũng không có tư cách lĩnh tạc đạn, đây là thứ quân bị cấp phát vô cùng nghiêm ngặt, trừ quân Vân Tranh, các quân khác muốn có phải đăng kỳ trước, sau đó dùng bao nhiêu cũng phải báo lên, nếu không giám quân truy tới cùng.
Tiêu Hỏa Nhi toàn thân nóng bừng, nắm lấy hai vai Hoa Thiên Thọ: - Chẳng, chẳng lẽ ngươi có được bí phương, tự chế tạo được rồi?
- Đại soái sáng suốt, bí phương thuốc nổ quả thật đã ở trong tay tại hạ. ha ha ha!
…. …
Lữ Huệ Khanh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hoa thạch lựu nở đỏ rực như lửa, vì thế hắn nằm trên giường thêm nửa canh giờ, ngắm nghía cho thỏa thích mới chuẩn bị rời giường, cuộc đời hắn bây giờ không còn nhiều thú vui, thời gian dành cho hắn cũng không còn nhiều, hắn muốn tận hưởng từng khoảnh khắc quý giá đó.
Quan Trung vào tháng năm trời nóng hầm hập, gà bắt đầu gáy là trời cũng bắt đầu nóng, vì một đêm không đủ làm nguội mắt đất đã bị nung nóng suốt một ngày, thế nhưng Lữ Huệ Khanh dù mặc áo bông dầy cũng chẳng cảm thấy ấm áp chút nào.
Một thiếu niên gầy gò nhưng thanh tú, da dẻ trắng mịn, tuổi chừng mười hai mười ba bê một chậu nước đi vào, tên nó là Xuân Ca, hết sức cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt cho Lữ Huệ Khanh, lau cả chòm râu dài nửa xích lưa thưa.
Miệng ngậm ngụm nước muối, Lữ Huệ Khanh vừa súc miệng vừa vặn mình, làm động tác thể dục, tuy người gày khô như que củi, nhưng lại vác cái bụng to tướng trông rất buồn cười, nhưng Xuân Ca lại cực kỳ kính trọng vị tiên sinh trước mắt.
Sở tiên sinh là người đã cứu nó ra khỏi mười tám tầng địa ngục, giúp nó có niềm tin để tiếp tục sống trên đời.
Lữ Huệ Khanh phun nước vào cây lựu, làm bông hoa thêm nước trông kiều diễm hơn nhiều, hắn lại dùng nước sạch xúc miệng, nhưng lại không phun vào hoa nữa, vì như như thế sẽ giúp hoa rửa đi nước muối, chỉ cần là chuyện tốt, Lữ Huệ Khanh thấy chẳng có lý do gì để làm hết.
Xuân Ca bê tới một mâm đầy thức ăn phải đủ cho ba người trưởng thành, đó là bữa sáng của tiên sinh, không hiểu sao tiên sinh gầy tới khiếp người mà lại ăn nhiều như thế, mà đại bộ phận còn là thịt mỡ rất ngấy.
Có điều tiên sinh sức khỏe không tốt, ăn nhiều một chút cũng nên.
Nhìn thức ăn ê hề trước mắt, Lữ Huệ Khanh thở dài, ngồi xuống bàn, thực ra chỉ húp một bát cháo loãng là hắn đã no rồi, nhưng tay vẫn không ngừng lại, thản nhiên ăn những miếng thịt mỡ mà mình vốn cực ghét, khi ăn hết trán lấm tấm mồ hôi, nhìn cái mâm trống trơn cười đắc ý.
Ăn uống với hắn mà nói là một loại chiến đấu, nếu mỗi ngày chỉ ăn một bát cháo thì hắn đã thành đống xương rồi, vì cố ăn mà còn cầm cự tới hôm nay.
Ăn nhiều như vậy mà sao không béo? Thức ăn đi đâu rồi, đó là vì đã nuôi ma quỷ trong người rồi, Lữ Huệ Khanh tin, chỉ cần cho đám ma quỷ ăn no, chúng mới không nuốt chửng thân thể chẳng còn khỏe mạnh của mình.
Cho nên trong mắt người ngoài Sở tiên sinh là người bụng to ăn khỏe, nào có biết bát cháo loãng, canh thịt nạc mới là bữa ăn thực sự của hắn.
Hiện giờ việc khinh doanh của phủ công chúa đã phát triển từ đất Ngô tới tận Quan Trung rồi, vì thương đạo truyền thống của công chúa phủ không phải ở Lĩnh Nam mà là Quan Trung, do căn cơ của Vương gia là Hàn Thành Quan Trung, có thương đạo không đáng nói, đáng nói là Vương Di Vĩnh lại khoét góc tường công chúa phủ, đắp cho Vương gia.
Thân là tâm phúc của phò mã, Lữ Huệ Khanh biết rất nhiều chuyện bí mật của vị phò mã kia, ví như Vương Di Vĩnh còn có một cái nhà ở Hàn Thành, có thê tử và nhi nữ. Theo sai bảo của Vương Di Vĩnh, Lữ Huệ Khanh đem bốn thành lợi nhuận âm thầm giao cho thê tử của Vương Di Vĩnh.
Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, với bản lĩnh của Lữ Huệ Khanh, chẳng những nhìn sổ sách không ai phát hiện, mà ngay cả Vương quản gia đi cùng cũng chẳng biết gì.