Chim ưng bay trên trời, thám mã chạy dưới đất, nhờ có chim ưng, thám mã của quân Tống luôn tránh được thám mã của người Liêu trước một bước, thế là thám mã hai bên chơi trò trốn tìm, truy kích nhau, một vạn quân, nhìn thì thấy rất nhiều, nhiều kinh khủng, nhưng ở hoang nguyên bao la rộng hàng trăm dặm, cũng không đáng chú ý, cho dù một vài thám mã vô tình tới chỗ quân Tống ẩn thân bị giết, quân Liêu cho rằng do thám mã quân Tống trong cử ra làm, từ tiềm thức, bọn chúng không nghĩ tới khả năng quân Tống rời thành tác chiến, Tiểu Tống xưa nay chỉ dám dựa vào thành cao hào sâu mới dám huênh hoang thôi.
Qua ngày đầu tiên quân Liêu tấn công hời hợt hẳn, bọn chúng cử từng đội từng đội lên, chỉ cần quân trong thành phản kích quá quyết liệt là lui về, đến ngày thứ hai thì Lang Thản tím mặt nhận ra, Tiêu Hỏa Nhi không ngờ đang dùng mình để luyện binh, chuyện này với Lang Thản mà nói không khác gì xỉ nhục, phải dùng nghị lực cực lớn mới nhẫn nhịn không xông ra ngoài cùng quân Liêu quyết chiến, nhưng nhờ thế mà Thiên Quan thủ thêm được vài ngày.
Cuối cùng thì mưa cũng tới Thiên Quan, giọt mưa to như hạt đậu ném xuống đất vàng bốc lên từng làn hơi trắng, chẳng bao lâu trời đất chỉ còn lại màn mưa mịt mờ, đại đội nhân mã người Liêu đứng im lìm trong mưa, đao thương rời vỏ, đợi lệnh công thành.
Ba ngày luyện quân thế là đủ rồi, Tiêu Hỏa Nhi đã nắm được không ít kinh nghiệm đối phó với thuốc nổ, thuốc nổ tối kỵ trời mưa, trận mưa này được Tiêu Hỏa Nhi cho rằng là điềm của trời, hôm nay quyết định sẽ phá thành, sau đó đi đường vòng ra sau lưng Ninh Vũ quan, phá nơi đó, hợp binh hai mặt giáp kích tiêu diệt Vân Tranh.
Một dải Thiên Quan này mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, thời cơ chỉ có trong tích tắc nên Tiêu Hỏa Nhi huy động toàn quân, chỉ để lại ba nghìn quân già yếu giữ trại.
Hải Đông Thanh rũ nước mưa trên người, đỗ xuống vai Bột Bột, bay trong mưa rất khó khăn, nhưng nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình, giao quân lệnh của Vân Tranh vào tay Lang Thản.
Lảng Thản đọc quân lệnh như được đại xá, nhìn thành quan tan nát, đám huynh đệ mỏi mệt, hạ lệnh toàn quân rút khỏi Thiên Quan, để lại mười mấy huynh đệ trọng thương không trị được thống khoái uống rượu ngon, thuốc nổ chôn khắp nơi cần người châm lửa.
Người Liêu như đàn kiến tràn qua lỗ hổng ở tường thành mà không gặp bất kỳ kháng cự nào, Tiêu Hỏa Nhi nghe tin báo Thiên Quan đã trống không cũng chẳng hề ngạc nhiên, quân Tống không chạy mới lạ.
Có điều rút kinh nghiệm lần trước, Tiêu Hỏa Nhi không vào quan ngay, cẩn thận ở ngoài thành phát mệnh lệnh:
- Lục soát khắp thành, không bỏ sót tấc đất nào.
Hàn Thủ Đức ngồi trong một căn hầm, khó khăn dùng tay xé một miếng thịt dê, ăn một miếng thịt lại uống một ngụm rượu, thấy cuộc sống của mình không tệ, bên cạnh còn có các loại chiến lợi phẩm, đó là đồ tuẫn tác, gom lại thành một đống, toàn là đồ tốt, đám chó má toàn lãng phí đồ tốt.
Từ eo trở xuống đã chẳng còn tri giác, hôm qua trúng đạn đá của người Liêu, hai chân nát bét, nếu chỉ là mất chân thôi thì cũng không tới mức tuyệt vọng, đám lão binh xuất ngũ bị mất cả hai chân lẫn hai tay không thiếu, ra trang tử ngoài thành vẫn có thể sống không lo lắng gì, ở trang có các cô nương xinh đẹp, nhưng không kiêu kỳ như đám nữ nhân trong thành, mà rất thân thiện hay cười, cuộc sống ở trang tử êm ả thong dong ai cũng thích.
Nhưng mà tảng đá đó rơi lệch lên trên một chút, khi Hàn Thủ Đức đái ra giường mà chẳng hề có ý thức, hắn thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Thế là khi đội chính tìm cảm tử quân ở lại châm thuốc nổ, Hàn Thủ Đức không cần suy nghĩ đã xung phong ngay, đằng nào mình cũng chết, kiếm thêm được quân công, trên đời này không chuyện gì lãi hơn nữa, huống hồ còn kéo được đám chó má chết cùng.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần nghe thấy có tiếng bước chân trên đầu là châm lửa, không cần tốn thể lực.
Đang ảo tưởng cảnh nhi tử của mình mặc áo hỉ dẫn tân nương quỳ xuống mời rượu thì trên đầu có tiếng bước chân lộn xộn, có vẻ mưa đã tạnh.
- Mẹ nó, hết thời gian rồi. Hàn Đức thở dài cầm nén hương lớn châm dây dẫn cháy, tức thì tiếng xì xì cùng mùi thuốc nổ cháy rất dễ ngửi bốc lên, làm hắn cay mắt, nước mắt cứ chảy ra ròng ròng.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào, nắp hầm bị phát hiện rồi, xuất hiện bốn năm cái đầu hung dữ, Hàn Thủ Đức không muốn khóc trước bọn chúng, lau nước mắt rống lên: - Con bà các ngươi, nắp quan tài của lão tử mà các ngươi cũng mở là sao?
Người Liêu không hiểu hắn nói gì, nhưng mặt tên nào tên nấy tái đi, vì bọn chúng biết cái thứ đang cháy đằng sau kia là gì, buông tay, nóc hầm đóng sầm lại, chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa kêu gào...
Hàn Thủ Đức không hiểu người Liêu la hét cái gì, cũng không đi suy nghĩ chuyện vô ích ấy, từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục mộng tưởng vừa nãy.
- Oa nhi bảy tuổi rồi, vài năm nữa là phải kiếm tức phụ, không biết kiếm được bà nương hông nở dễ sinh không... Nha đầu Lưu gia không được, tóc loe hoe, cũng chẳng có mấy thịt, nhìn là biết đứa phúc mỏng....
Mặt đất rung chuyển nứt ra, ngọn lửa đỏ rực từ khe nứt phun lên, phòng ốc đổ sập, nước trong giếng mang theo khói đen phun lên trời, cảnh tượng không khác gì địa ngục nhân gian, con người trong khung cảnh đó cơ bản không đáng nhắc tới.
Lương Tiếp suất lĩnh năm nghìn kỵ binh, chỉ nửa canh giờ san bằng đại doanh do ba nghìn binh sĩ già yếu canh giữ của người Liêu, không tìm thấy Hoa Thiên Thọ, quyết đoán dẫn quân về phối hợp với Bành Cửu.
Tiếu Lâm bỏ vinh diệu cầm quân, cùng Bột Bột tuần tra ngoài Thiên Quan, hắn truy lùng Hoa Thiên Thọ, kẻ này là mối nguy còn hơn cả Tiêu Hỏa Nhi, vì mấy ngày qua quân Liêu tấn công sử dụng cả tạc đạn, tuy không nhiều nhưng nhất quyết không phải là chiến lợi phẩm tịch thu được.
Nguyên nhân chỉ có thể từ Hoa Thiên Thọ mà ra.
Hoang nguyên sau cơn mưa hiếm có không chỉ không khí dịu mát dễ chịu, phóng ngựa trên mặt đất cũng không hề có bụi, Tiếu Lâm chỉ huy nghìn kỵ binh tìm kiếm trong phạm vi mười dặm.
Người Liêu may mắn chưa hết chui từ trong bùn cát ra, ra sức chạy ra ngoài thành, chiến mã chạy loạn khắp nơi, Tiêu Hỏa Nhi ra sức hò hét chỉnh quân.
Miễn cưỡng tụ tập được một đội binh mã hoảng loạn, nhìn thấy từng đội quân Tống xếp hàng ngũ chỉnh tề, tiếng trống đòi mạng tùng tùng vang lên, đám binh sĩ mất chiến mã, mất vũ khí, mất luôn cả hồn vía bỏ chạy vào đống đổ nát.
Nhưng từ phia đối diện, đám người Tống những tưởng đã bỏ chạy cũng quay lại, còn hung hãn hết trăm lần.
Hết rồi! Tuy quân sĩ bị chết vì vụ nổ không nhiều, nhưng tinh thần thì hoàn toàn tan rã, trước đó còn hết sức đắc ý vậy mà tích tắc đã rơi xuống mười tám tầng địa ngục, sự chênh lệch đó Tiêu Hỏa Nhi nhất thời không tiếp nhận nổi, đặt trường đao lên cổ, mắt nhìn lần cuối lá cờ thêu chữ Vân cực lớn kia, nhắm mắt, cứa đao...
Ô Cốt Độc vô cùng sợ hãi, lỗ tai hắn vẫn chảy máu, đầu óc váng vất, lồng ngực tưng tức muốn nôn, quân Tống đen kìn kịt bốn phương tám hướng đổ tới, hoảng loạn nhìn quanh tìm chỗ trốn, chiến mã đã hoảng sợ chạy mất rồi, có một thân vệ đưa chiến mã cho lão ta, sau đó tuốt đao xô dẫn thêm mấy người nữa xông về phía trước, sao thân vệ đó trông quen quen, không kịp nghĩ nhiều, giờ quan trọng nhất là chạy trồn, trốn đâu? Không thấy nơi nào có thể dung thân, nhưng nhìn thấy Tiêu Hỏa Nhi định tự sát.
Không được, ngươi mà chết thì lão tử thành cầm đầu rồi, tới lúc đó tội sẽ đổ hết lên đầu mình, cho nên lão ta tức thì nhào tới, giật lấy thanh đao ném đi thật xa, ôm lấy Tiêu Hỏa Nhi khóc rống lên: - Đại soái, thắng bại là chuyện thường của binh gia, chúng ta tìm cơ hội báo thù là được, sao phải cạn nghĩ như thế.
Tiêu Hỏa Nhi nhất thời không kìm được nước mắt, cũng ôm lấy Ô Cốt Độc khóc vô cùng thương tâm...