Đội trưởng thân binh Tiêu Anh đang ra sức tìm kiếm chủ soái, nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới, mừng rỡ dìu Tiêu Hỏa Nhi lên ngựa của mình: - Đại soái, thuộc hạ thu gom được ba nghìn thân vệ, sẽ yểm hộ người phá vây.
Tự sát thường đa phần là hành vi cực đoan nhất thời, một khi không thành công là rất khó làm lần nữa, nghe thấy mình còn ba nghìn quân, lửa hi vọng bùng cháy, hét lớn: - Xông ra, chỉ cần thoát được, bản soái tuyệt đối không bạc đãi chiến sĩ có công!
Lang Thản nghiến răng ken két xua quân từ phía tây tràn tới, đây là trận đánh uất ức nhất trong sự nghiệp cầm quân của hắn, không những bị quân Liêu đánh bại trong tác chiến chính quy, còn phải hi sinh huynh đệ cầm chân địch, làm Lang Thản tâm cao khí ngạo sao chịu nổi.
Thế nên hắn quyết không tha cho người Liêu, nhưng đại soái lại hạ lệnh không được tùy ý giết tù binh.
Thành trì bị thuốc nổ xới tung khó tìm được một mảnh đất bằng phẳng chỉnh quân, Tiêu Hỏa Nhi nhìn thấy tàn quân của mình đứng nhấp nhô trong đống đổ nát, không kịp đợi toàn bộ chuẩn bị xong đã đột kích thẳng về phía bắc.
Chạy, cắm đầu chạy, tên đạn dồn dập của quân Tống không thể ngăn cản được khát vọng duy nhất của quân Liêu, bọn chúng như đàn dã thú điên loạn lao về phía quân trận của người Tống.
Người trước trúng tên ngã xuống, người sau bổ xung vào, sợ hãi tới cực điểm làm người Liêu quên cả sinh tử.
- Đầu hàng buông vũ thì sống! Đầu hàng buông vũ khí thì sống!
Cùng với tiếng nổ liên tục là tiếng quân Tống đồng thành hô vang, những tiếng hô tước đi dũng khí hiếm hoi mà bọn chúng gop được.
Hoa Thiên Thọ vốn muốn vào thành tìm mấy thứ mà mình còn bỏ lại ở Thiên Quan, nhưng rút kinh nghiệm bị quân Tống phục kích lần trước, hắn đợi ở đằng sau đợi lục soát kết thúc mới vào thành, vì thế hắn thoát được vụ nổ kinh hoàng kia.
Trúng bẫy rồi, Hoa Thiên Thọ biết quân Tống thế nào cũng quay lại xung sát, tuy quân Liêu tổn thất không nhiều, nhưng Tiêu Hỏa Nhi không phải là loại tướng soái có bản lĩnh để cứu vãn tình nguy khốn, cho nên Hoa Thiên Thọ quyết đoán lập tức quay đầu ngựa bỏ chạy, hắn không đi đường lớn, không trốn vào rừng, càng không giống quân Liêu chạy về phương bắc.
Thổi căng những chiếc tùi da dê, Hoa Thiên Thọ cùng đám hộ vệ mỗi người ôm một cái, không chút do dự nhảy xuống dòng Thiên Quan hà hùng dũng, dòng nước chảy siết chẳng mấy chốc đã rời xa ngoài mười dặm, hắn làm thủ tướng nơi này mười mấy năm trời, am hiểu địa hình hơn xa người khác.
Sức cùng lực kiệt bò lên bờ, ẩn thân vào trong bụi cỏ lau rậm rạp, đám hộ vệ chém lau sậy trải lên mặt đất, Hoa Thiên Thọ cởi quần áo ướt, nằm ngửa lên đó.
Ngày tận thế của Tiêu Hỏa Nhi tới rồi.
Vân Tranh xuất hiện vào lúc này nói rõ một điều, từ đầu tới cuối đều nằm trong mưu kế của y, kẻ này còn đáng sợ hơn cả đồn đại, mình bố trí tai mắt khắp Thiên Quan vậy mà không hay biết đại quân tới, như vậy chỉ có một lời giải thích, tai mắt đã bị phát hiện, thân phận của mình bị lộ, thậm chí chuyện mình bán thuốc nổ cho người Liêu rất có thể cũng không còn là bí mật.
- Nơi này không thể ở lâu được! Hoa Thiên Thọ rùng mình, bò dậy mặc quần áo nói với hộ vệ, chợt trên không có tiếng ưng kêu dài, kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn sau đó thở phào, một con chim bay qua đi đỉnh đầu, lao vọt lên trời như mũi tên rồi nhàn nhã bay lòng vòng.
"Đồ súc sinh lông lá!" Hoa Thiên Thọ lẩm bẩm trong lòng, tranh thủ thời gian đi xuyên qua bãi lau sậy, tới Hoàng Hà cổ đạo rồi tới Ninh Biên châu, ở đó có rất nhiều thủ lĩnh bộ tộc du mục quan hệ tốt với hắn, đến đó ẩn náu một thời gian, sau đó tìm cách liên lạc với tiên sinh.
Chỉ cần nghĩ tới tiên sinh là Hoa Thiên Thọ kính phục vô cùng đó là người trí tuệ siêu tuyệt, chỉ mười ngày tiếp xúc đã kéo hắn ra khỏi cuộc sống u mê trước kia, thành con người mới.
Vàng bạc châu báu đâu có gì đáng nói, rượu ngon mỹ phụ cũng chỉ là kích thích nhất thời rồi, đại trượng phu đã sống là phải để lại dấu ấn trên cuộc đời này.
Mặc kệ cho lá sậy cứa rách mặt, Hoa Thiên Thọ vẫn kiên định tiến bước, lên được Hoàng Hà cổ đạo cao cao, thêm ba dặm nữa thôi là có thể vào núi, nơi đó bộ tộc Đạt Ngộ Bộ, ở đó lánh nạn không thành vấn đề.
Quay đầu nhìn về phía Thiên Quan, nơi đó vẫn khói đen ngùn ngụt, những tiếng nổ liên hồi mà hắn ở xa như vậy vẫn nghe thấy được.
Trên cổ đạo có một người đang nhổ cỏ nuôi ngựa, trông có vẻ là thương cổ đơn độc, Hoa Thiên Thọ mừng lắm, con ngựa kia khác gì tặng cho mình, ba tên thân vệ vạm vỡ cười gằn vây tới.
Người kia ngẩng đầu lên, tuổi phải khoảng năm mươi, nhưng không hề có chút cảm giác già nua, mũi to lông mày rậm, lạnh lùng hỏi: - Hoa Thiên Thọ phải không? Nói xong lấy một bức ranh trong lòng, vừa nhìn Hoa Thiên Thọ đang sững sờ tài chỗ, vừa so sánh: - Quan bảng miêu tả không rõ ràng, hình vẽ đáng tin hơn, ít nhất là cái nốt ruồi ở đuôi mắt kia thì đúng là ngươi rồi.
- Ngươi là ai?
Hoa Thiên Thọ vừa hỏi vừa lùi lại, ba tên hộ vệ cực kỳ hiểu ý đồng loạt xông lên, ba mũi tên không biết từ đâu bay tới bắn xuyên đùi chúng, Hoa Thiên Thọ co chân bỏ chạy, nhưng nắm đấm lớn đã đấm mạnh vào bụng, người hắn gập lại, nước mắt nước mũi phun ra như suối.
…
Quân Liêu đã đầu hàng, đó là kết quả không thể khác khi chủ soái không đủ bản lĩnh, cũng không đủ uy tín với quân sĩ.
Tiêu Hỏa Nhi bị bốn năm quân Tống ấn xuống mặt đất, giải trừ toàn bộ vũ trang trên người hắn, chỉ còn lại duy nhất cái quần cộc, hắn phẫn nộ vùng vẫy, biểu thị mình không khuất phục.
Ô Cốt Độc cũng chung số phận, nhưng hắn không ngừng hô: - Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng giết, đừng giết ta.
Hầu Tử cười hì hì: - Ô, lại còn là giọng kinh thành chính tông nữa, học của ai thế?
Ô Cốt Độc không ngừng lùi lại, vì cái tên lẻo khoẻo như con khỉ đó cầm thanh đao to, liên tục dùng mũi đao xỉa vào bụng mình, binh sĩ buông vũ khí thì có thể sống, nhưng tướng quân thì không nằm trong quy tắc này, điều ấy thì Ô Cốt Độc vẫn biết, rối rít nói: - Tướng quân, xin bẩm báo với Vân soái, tiểu nhân sẵn sàng dùng tiền chuộc thân, một vạn, không, hai vạn quan, nhà tiểu nhân có chút gia sản, sẵn sàng hiến ra toàn bộ, chỉ xin đại soái tha cho cái mạng này.
Tiêu Hỏa Nhi đã bị trói gô cả chân lẫn tay, ngước đầu lên mắng: - Ô Cốt Độc, nam nhi Đại Liêu chết thì chết, ngươi cầu xin không sợ làm mất mặt tam tộc sao?
Ô Cốt Độc chẳng lý tới lời Tiêu Hỏa Nhi, với hắn mạng quan trọng hơn tất cả: - Hình phạt không dùng với đại phu, nước Tống và nước Liêu đều giống nhau, tiểu nhân là thành chủ Thần Vũ thành, lại xuất thân thượng tam tộc, là sĩ nhân.
- Tiểu nhân xưa nay thấy cờ Vân soái là bỏ chạy, chỉ có đám Quách Hằng Xuyên, Tiêu Hỏa Nhi là ngu xuẩn chống cự, gây thiệt hại cho đại quân, tiểu nhân chưa giết người Tống nào, tướng quân hãy nói với Vân soái...
Lang Thản nghe tới đó lửa giận bốc lên từ đáy lòng, thân là quân nhân ghét nhất lời khốn kiếp này, nhưng lại chẳng thể quyết định, hừ một tiếng bỏ đi.
Vân Tranh chẳng bận tâm tới quan tâm tới sinh tử của Tiêu Hỏa Nhi, Ô Cốt Độc vội, lúc này y đang ngồi trên mặt đất nghiên cứu tạc đạc mà Hàm Ngưu thu được của quân Liêu, không nhiều chỉ có mười mấy viên, vỏ ngoài trừ thiếu tiêu ký ra thì không khác tạc đạn do triều đình sản xuất là bao.
Quan trọng nhất là thuốc nổ nhồi bên trong, nếu không tính độ thuần của vật liệu thì đây chính là thuốc nổ đen, không kém thuôc nổ của y là bao, chỉ cần bỏ thêm thời gian nghiên cứu, không bao lâu nữa có thể nghiên cứu ra được tỉ lệ hoàng kim.