Vân Tranh hạ lệnh dừng xe, đi xuống, tới thẳng ruộng lúa bên đường, tức thì hơn chục thân vệ tản ra xung quanh, đao rút khỏi vỏ cảnh giác nhìn bốn phía, một số khác thì lắp tên vào nỏ đề phòng tình huống đột phát, Hàm Ngưu cũng nhảy xuống ngựa kè kè bên cạnh.
Đã quen với sự bảo vệ này, Vân Tranh không quá để ý, thoải mái bấm một bông mạch, chà trong tay thổi vỏ đi, cho vào mồm ăn, rất thơm, nếu như rang qua còn ngon nữa.
Đỡ ông già run rẩy quỳ rạp dưới đất lên, thoải mái ngồi xuống bờ ruộng, vui vẻ nói: - Cụ ơi, mạch đã vàng, thêm ba bốn ngày nữa là thu hoạch, một mình cụ làm sao gặp hết, gọi người nhà ra đi, chiến sự ở Thiên Quan đã kết thúc, quân ta đang hành quân về Nhạn Môn Quan đuổi nốt người Liêu đi, không ai tới nữa đâu, mọi người cứ thoải mái mà thu hoạch, dưới gầm trời này không chuyện gì bằng ăn no bụng.
Ông già mắt đảo quanh, nhìn đám binh tốt giáp đen xì, toàn thân tỏa ra sát khí, cùng đại hán cao lớn như ngọn núi đứng im lìm sau thanh niên, gượng cười cẩn thận đáp: - Quân gia nói đùa rồi, lão hán chỉ có một mình, lấy đâu ra người nhà cơ chứ.
Vân Tranh là ai nào, sao không biết tâm tư ông cụ, mỉm cười thân thiện: - Quân đội Đại Tống ta ở Thiên Quan giết năm vạn quân Liêu, lần này về Nhạn Môn Quan sẽ còn giết nhiều hơn nữa, sau này Chu Gia hà sẽ không còn là biên quan nữa rồi, mà trở thành nội địa, biên quan sẽ đẩy tới một dải Tây Kinh nước Liêu, sẽ không còn binh tai nữa, chẳng mấy chốc mà phồn vinh, triều đình sẽ phái quan viên tới quản lý. Cụ, đừng sợ, cuộc sống tốt đẹp đã ở ngay trước mắt.
Thấy chàng trai này hiền lành thật thà, không giống đám quân gia trước kia, ông già bất giác tin tưởng, mở to đôi mắt mờ đục: - Ngài nói thật chứ?
- Ha ha ha, tất nhiên là thật rồi. Vân Tranh đứng lên, nhổ một nắm lúa mạch: - Cụ ơi, cháu lấy cái bánh ra đổi số lúa mạch này được không?
Hầu Tử cười hì hì, lấy từ trong túi ở lưng ngựa một cái bánh rất lớn, đặt vào tay ông già, nhìn thấy đại soái ăn lúa mạch sống ngon lành, đưa thêm một cái bánh nữa, nhổ thêm một nắm lúa mạch lớn, theo Vân Tranh về đội ngũ.
Ông già ôm hai cái bánh lớn, mấp máy môi định hỏi tên vị quân gia tốt bụng đó, rốt cuộc lại không dám, nhìn hai cái bánh lớn trong lòng, lại nhìn núi xanh đằng xa, cảm thấy lời vị quân gia này có lẽ tin tưởng được, mai phải đi gọi nhi tử nhi tức về thôi, còn đợi nữa thì lúa mạch rụng xuống đất hết.
Đại quân buổi tối cắm trại bên Chu Gia hà, ăn cơm xong Vân Tranh trải chiếu bên bờ cát, gối lên hai cánh tay, mắt nhìn sao trời không chớp, trăng chưa lên, đang ở hoang nguyên trước mặt chỉ có màu đen kìn kịt, bởi thế sao trời như thêm sáng, doanh trại sau lưng thi thoảng có tiếng ngựa hí, tiếng bò dê kêu, gió đưa hương thơm hoa cỏ ngào ngạt, tạo nên không khí đặc biệt.
Trên bầu trời ngân hà long lanh như một cái đai lưng khảm đầy châu báu, nhìn mãi không nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ đâu, vì sao quá nhiều.
Vân Tranh rất thích ngắm sao trời, vì trì có sao mới có trải nghiệm giống y, ánh sao mà chúng ta nhìn thấy bây giờ, chẳng biết là đã xảy ra bao nhiêu năm rồi, rõ ràng còn ở trước mắt, nhưng chỉ là tàn ảnh của quá khứ xa xôi.
Một mùi lúa mạch rang thơm lừng truyền tới, Cát Thu Yên và Tô Thức, Hầu Tử ngồi vây quanh đống lửa rang mạch ăn, vừa nhỏ giọng thì thầm, Tô Thức miệng đen xì xì, Hầu Tử không khá hơn, chỉ có Cát Thu Yên là còn tương đối trang nhã, vì nàng không ăn lúa mạch, mà ôm một túi hạnh chưa chín hẳn nhau rau ráu.
- Vì sao hầu gia cứ thích ngắm sao nhỉ? Hầu Tử ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mãi chẳng thấy gì:
- Nhân giả nhạc sơn, trí giả nhạc thủy, người kiêm cả nhân cả trí thì ngắm sao, đó là một loại cảnh giới, cái tên giả tư văn ngươi không hiểu đừng cố... Tô Thức vừa nói vừa chảy nước bọt, vì Cát Thu Yên ở bên cạnh ăn hạnh quá to, cũng cắn một quả thử, tới giờ răng vẫn còn ê không dám cắn thứ cứng, không hiểu sao tiểu tẩu tử ăn nổi.
Hầu Tử không tìm ra huyền cơ trên trời, nhìn nhiều thấy hoa mắt chóng mặt, từ bỏ việc ngắm sao, quay sang Cát Thu Yên, hỏi vấn đề thiết thực hơn: - Nhị phu nhân, Tiểu Trùng thực sự không có thai à?
Cát Thu Yên khinh bỉ nói: - Ngươi họa hại Tiểu Trùng uổng công, dù sao thì lúc ta rời nhà, Tiểu Trùng chưa có phản ứng gì.
Hầu Tử ỉu xìu, chuyến này về thế nào cũng bị phu nhân trừng trị, phu nhân coi Tiểu Trùng như muội tử, mình mạo hiểm một phen rốt cuộc chẳng được gì.
- Con cái là do ông trời ban cho, ngươi muốn mà được à? Gia phong nhà ta đã bị Hàm Ngưu làm mất sạch rồi, may mà Tiểu Trùng không sao đấy, nếu không phu nhân treo cổ ngươi, Tiểu Trùng chưa quá môn, vác cái bụng tướng thì hay ho lắm sao? Toàn quân khốn kiếp chỉ biết sướng thân mà không có trách nhiệm gì cả. Ngươi có biết con sinh ra trước khi thành thân thì quan phủ không thừa nhận không, chế độ trưởng tử đích tôn của quan phủ rất nghiêm ngặt.
- Vì con của Hàm Ngưu được thừa nhận, phu nhân không biết chạy bao cửa, tặng bao nhiêu lễ vật, thêm vào thể diện của hầu gia, mới nhận Triệu tiểu thư là phu nhân chính bài được Hàm Ngưu cưới về trước xuất chinh. Vì chuyện này mà phu nhân bị đám quý phụ nói sau lưng không biết bao nhiêu, Hàm Ngưu là đứa thật thà không suy tính gì đã đành đi, phu nhân mới bỏ qua, ngươi đừng có làm phu nhân thêm lo nữa, ngươi tưởng phu nhân ở nhà rảnh rang lắm chắc còn phải đi giải quyết chuyện thối tha của ngươi, về nhà cưới Tiểu Trùng, sau đó đàng hoàng sinh con có phải hơn không, phu nhân mà biết...
Tô Thức nghe nói tới chuyện này là lén lút đứng dậy chuẩn bị chuồn êm, nhưng bị Cát Thu Yên nhanh tay tóm cổ áo kéo ngồi bệt xuống đất.
- Tô đại tài tử định đi đâu? Triệu Nghênh Xuân đã tỏ rõ tâm ý rồi, đường đường quận chúa đi làm hài và y phục đưa cho ngươi, ngươi không có câu nào cho người ta.
- Đừng nói với ta quân quy gì cả, cùng đứng nói là cấp cước dịch đệ trong quân bận rộn không giúp được ngươi chuyển thư nhà, nghe đâu Tô đại tài tử có tiếng phong lưu đa tình lắm, ta ấy à, ta thấy một kẻ bạc tình vô trách nhiệm. Hàm Ngưu còn biết lấy tờ giấy thật to viết ba chữ "ta không sao", méo mó xẹo xọ nhờ người đưa về cho lão bà ở nhà, chẳng lẽ ngươi không biết viết? Ngươi viết cho đám tỷ nhi thanh lâu thì nhiều như vậy, tới phu nhân của mình không viết nổi một chữ? Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Đó là nguyên nhân hai đứa các ngươi ngồi đây ăn vỏ trấu, còn Hàm Ngưu ngồi cạnh hầu gia gặm đùi dê đấy..
Bất ngờ Vân Tranh trở mình rống lên: - Có để lão tử yên tĩnh ngắm sao một lúc không hả?
Sáng hôm sau khi Vân Tranh thức dậy thì chân trời dâng lên một vầng đỏ ối, mới dâng lên hơn một trượng thì cháy thành màu trắng, như nổi điên vun lửa xuống mặt đất, đường đi toàn bụi, chẳng mấy chốc đám quân sĩ tham mát cũng phải vội vàng đi dày vào, mặt đường đã nóng tới không thể đi được nữa.
Đại quân kỳ thực đã đi ba canh giờ rồi, hành quân mùa hè thì phải đi vào lúc chập tối sáng sớm, đến trưa tìm chỗ trú, nếu không trúng nắng là phiền to, quân đội mà, lúc nào cũng phải giữ sức chiến đấu mới là quan trọng nhất.
Rõ ràng bách tính trong ruộng không nghĩ thế, chập tối hôm qua mới nói chuyện với lão nông, sáng nay trong ruộng đã đầy bách tính thu hoạch lương thực.
Mới đầu thấy quân đội tới còn né né tránh tránh, làm bản thân như chim sẻ ăn vụng lúa, về sau thấy quân đội không để ý tới mình mới bạo gan hơn, cuối cùng một số đứa bé nghịch ngợm chạy ra bên đường, hâm mộ nhìn tướng sĩ cưỡi trên những con ngựa con lớn.
Người lớn vô cùng lo lắng, phụ nhân che mặt thật kín, thấy con mình đi trêu chọc quân đội thì sợ phát khóc, kết quả là chẳng có chuyện gì cả, một số đứa bé dũng cảm dám tới thật gần sờ ngựa còn đường binh sĩ cho thịt sấy khô, được mật ngọt, vừa nhai vừa đợi.
Những đứa bé ngoan hơn thì chạy về đem thịt khô cho cha mẹ, đám người lớn nghi ngờ ăn thử, thấy đúng là ăn được mới thực sự yên tâm.