Cát Thu Yên ngoan ngoãn trở về xe rồi, Vân Tranh âm trầm bảo Hầu Tử: - Tới chỗ Ô Cốt Độc, Ngô Kiệt làm cái gì thế hả, cứ thế này còn chưa tới Thập Bát Bàn thì ông ta bị hủy mất rồi.
Hầu Tử lắc đầu: - Lão gia, Ngô tướng quân không làm gì hết, chỉ nói cho ông ta một số sự vụ cần chú ý, không bức bách, cũng không để ý gì tới ông ta.
Vân Tranh vừa đi vừa nói: - Tất cả các người cô lập không để ý gì tới người ta là gây áp lực lớn nhất rồi, đáng lẽ lúc này phải có người ở bên cạnh trò chuyện, khiến ông ta thoải mái không suy nghĩ lung tung, hừ, Ngô Kiệt không thể không hiểu mấy chuyện này.
- Thế ta mới nói tên đó không hợp làm chủ soái, không đủ khoáng đạt, bị cảm xúc chi phối hành động, thôi vậy, từ giờ trở đi ngươi phụ trách làm bạn với Ô Cốt Độc, nếu như tinh thần ông ta khôi phục rồi thì trò chuyện với ông ta, tới khi giao lương thực cho Quách Hằng Xuyên, sau đó rút lui coi như xong việc.
Hầu Tử toét miệng: - Nhiệm vụ này thích hợp với tiểu nhân nhất rồi, nghe cái giọng Trung Nguyên quai quái của ông ta hay lắm, chỉ là lão gia, tới khi xong việc thì đừng bắt tiểu nhân giết ông ta được không? Tiểu nhân không ra tay được với người quen.
- Yên tâm đi, ta không định giết Ô Cốt Độc, nếu nói tha mạng cho ông ta thì tất nhiên phải giữ lời, sinh tử của Ô Cốt Độc không quan trọng, loại như Quách Hằng Xuyên mới không giết không được.
Vân Tranh tự cho rằng tướng mạo mình không tệ, nhưng khi đi gặp Ô Cốt Độc thấy lão ta nhìn mình chằm chằm, thấy cần phải soi gương lại, hỏi Hầu Tử xác định mặt mình không có gì bất ổn mới cười nói: - Ngủ một giấc có phải tốt hơn nhiều rồi không? Nghe nói lòng ông phiền muộn, ta mang ít rượu tới, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.
Trướng bồng dựng ở một nơi cỏ cây khá tươi tốt, Vân Tranh khoanh chân ngồi trên đệm, Hầu Tử bê tới một cái bàn thấp, nhanh chóng bày biện một vò rượu và ít thịt khô.
Ô Cốt Độc đã được tắm rửa cho sạch sẽ, co mình trong góc lều, hai tay ôm lấy gối run bần bật, Hầu Tử nhìn thế nào cũng thấy lão ta đáng thương, giống như tiểu cô nương bị trà đạp vô số lần.
Vân Tranh tự rót rượu tự uống: - Trước kia ta là một tên tiểu tử nghèo, về sau dần dần đi tới ngày hôm nay, giờ chức quyền cao, tiền bạc nhiều lại chẳng thấy được vui vẻ như ở trong cái trại nhỏ. Khi đó ta chẳng những phải ứng phó với lao dịch của quan phủ, phải nuôi đệ đệ còn nhỏ, khi từ công trường về hai chân nhũn ra, vẫn lên núi chặt củi, có lần gặp phải báo, suýt không về nhà được nữa.
- Ta không được tốt số như ông, ông ngậm thìa vàng sinh ra, còn ta thì như cây cỏ dại, nếu không nhờ may mắn, mạng cứng thì chẳng biết đã chết bao nhiêu lần.
- Nhiều lúc ta muốn buông xuôi lắm, hoặc tung hê tất cả, chỉ làm chuyện mình thích thôi, hoặc khi gặp chuyện bế tắc thì cứa một đao qua cổ cho rảnh nợ, nhưng vấn đề là chết rồi thì gia tộc, thê tử con cái phải làm sao? Còn cả đống chuyện phải bận lòng, con người chúng ta sống trên đời là thế, nam nhân ở cuộc đời này là thế, mấy chuyện quyết định vì mình.
Lời nói của Vân Tranh không có gì cao minh cả, đơn giản chỉ là tâm sự trong lòng, thực ra cũng không cần, mọi đạo lý lúc này với Ô Cốt Độc mà nói là vô nghĩa, ông ta chỉ cần có người nói chuyện, có người dãi bày.
Thở hồng hộc một hồi, như muốn muốn thở hết ra những điều dồn nén trong lòng, Ô Cốt Độc bò tới, cướp lấy vò rượu trong tay Vân Tranh, uống liền một hơi nửa vò mới trả cho Vân Tranh: - Từ giờ ta là người chết, làm việc gì cũng không liên quan tới Ô Cốt Độc.
Hầu Tử biết tính lão gia ưa sạch, kín đáo nhận lấy vò rượu, thay bằng vò khác, rót rượu vào cốc lớn, Vân Tranh mỉm cười mời: - Uống thêm ít nữa đi, rượu là thứ hồi dương khí, thời buổi này âm khí đầy trời, người sống không nên nhuốm quá nhiều, uống đi.
Ô Cốt Độc không suy nghĩ uống cạn luôn, ném bát ra nói với Hầu Tử: - Rót đầy! Thần thái có vẻ như khôi phục chút hào khí của quý tộc người Liêu: - Không làm được người thì lão tử làm quỷ, làm một con quỷ phù hồ thê nhi.
Vân Tranh buông một tiếng thở dài chạm cốc với lão ta: - Cạn, thói đời là thế, không chỉ ông, lão quỷ này ta cũng làm lâu rồi.
Ô Cốt Độc uống liền ba cốc lớn, đột nhiên khóc rống lên: - Thực ra ta phải chết lâu rồi, ở Thiên Quan ta lấy thân vệ chắn tên mới sống được, trong đó có một thân vệ là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta, chẳng qua mẹ hắn là nô lệ, nên không thành quý tộc được. Từ nhỏ tới lớn hắn thông minh hơn ta, bản lĩnh hơn ta, ta sợ hắn cướp gia sản của mình, thế nhưng hứa với cha ta nên không giết hắn, giữ hắn ở bên làm thân vệ để coi chừng. Ta luôn cho rằng hắn hận ta lắm, lúc nào cũng muốn giết ta cướp đoạt mọi thứ của ta, không ngờ cuối cùng lấy ngựa đưa cho ta, ở lại chặn địch cho ta chạy...
Vân Tranh không nói gì cả, lần này trở thành người nghe Ô Cốt Độc kể, nói từ chuyện hồi nhỏ đi đuổi dê bắt cá, trốn học đi chơi, lớn một chút thậm chí còn nhìn trộm tiểu thiếp của cha mình tắm, học văn không thành, học võ chẳng xong, nhờ có xuất thân tốt nên mới chạy chọt kiếm được chức vị hôm nay.
- Ngươi khẳng định sẽ giết Tiêu Hỏa Nhi chứ? Nói ra được, gánh nặng trong lòng Ô Cốt Độc vơi đi phần nào, đôi mắt đầy tơ máu trông rất đáng sợ:
- Vận mệnh của hắn chỉ có đường chết thôi, ông cứ yên tâm!
Ô Cốt Độc uống hết rượu, ném vò ra khỏi trướng bồng rống lên: - Nếu thế hôm nay chúng ta giết chết Quách Hằng Xuyên.
Vân Tranh gật đầu: - Ta sẽ viết thủ lệnh cho ông, khi nào đi thì qua Hà Khúc dẫn thân vệ của ông đi, khải giáp vũ khí đều sẽ trả hết lại, nói không chừng đệ đệ ông vẫn còn sống đấy.
Nhân tính mà, con người khi tuyệt vọng cần một lý do để sống tiếp, nếu tự mình nghĩ ra thì không được, nhưng người khác nói cho thì khác, Ô Cốt Độc lúc này cho rằng mình bán đứng nước Liêu là bởi vì thê nhi cần chiếu cố, thậm chí là vì đệ đệ cùng cha khác mẹ cần bồi thường.
Xưa nay trung nghĩa không thể vẹn toàn, lúc này Ô Cốt Độc trở thành một người yêu thương gia đình, không thể liên hệ với Ô Cốt Độc ba tháng trước vứt bỏ thê thiếp bỏ chạy.
Biết đâu, có thể, lần này trở về Ô Cốt Độc sẽ thành con người khác.
Đại quân đi được hai ngày thì tới được Hùng Nhĩ Đóa sơn ( núi Tai Gấu), dừng lại cắm trại, nơi này cách doanh trại Thập Bát Bàn của Quách Hằng Xuyên bốn mươi dặm, là nơi duy nhất có thể miễn cưỡng trú quân ở ngoài Nhạn Môn Quan, trước kia Quách Hằng Xuyên lập quân trướng Hùng Nhĩ Đóa Sơn, về sau đánh bại quân Tống ở Bạch Thảo Khấu ép quân Tống phải lùi sâu, vì trời nóng, hơn nữa tiện công kích địch, Quách Hằng Xuyên liền chuyển trung quân tới Thập Bát Bàn, trại cũ này không tới ba trăm người trông coi, bị đám Lão Hổ giết trong khoảnh khắc.
Bên con suối nhỏ được người Liêu khai phá một mảnh đất trống, doanh trại vốn cho hai mươi vạn quân, giờ một vạn quân Tống đi vào vô cùng trống trải, mọi người đều tranh thủ đi ngủ, chuẩn bị khổ chiến, chỉ có Bột Bột ra suối ngồi, cho hai chân xuống nước, mắt nhìn bầu trời, nó ghét trời nóng, ghét lắm, nó thích mặc áo da cửu, thay bằng áo của người Hán nó thấy không thoải mái, nhưng vì nóng quá nên không có cách nào mặc áo da cừu nữa, quê hương nó cho dù lúc nóng nhất cũng có thể mặc áo da cừu.
Nhưng thời gian sung sướng của nó chẳng được bao lâu, Cát Thu Yên đuổi nó sang một bên cùng Tô Thức canh cho nàng tắm, từ khi thấy dòng suối này, nàng đã không thể kìm nén được khao khát nắm thật thoải mái rồi.