Người dân thành Đông Kinh xưa nay luôn lạc quan, nhưng khi hoàng đế ngự giá thân chinh thì không ai tự tin nữa rồi, lần trước Khấu Chuẩn gạt hoàng đế tới biên quan, kết quả là phải ký điều ước Đàn Uyên, thế là từ đó trở đi hoàng đế Đại Tống không còn ai ra biên quan nữa.
Chưa tới thời khắc sinh tử tồn vong, hoàng đế sẽ không xuất chiến, làm người ta lo lắng nhất lần này hoàng đế xuất chiến do tự nguyện chứ chẳng phải vì vị đại thần thông tuệ nào đó dùng mưu kế.
Tín sứ từ biên quan ngày ngày đi qua cổng thành, nhiều chưa từng thấy trước đó, vẻ mặt căng thẳng của bọn họ tựa hồ dự báo đế quốc đang gặp nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Hà Bắc đạo, Chân Định phủ cho tới Nhạn Môn Quan đều đang quyết chiến, nay tin tức mới nhất là Phú Bật đã xung đột với Tây Hạ ở thượng du Hoàng Hà.
Sĩ đại phu chưa bao giờ biết hai chữ bảo mật là cái gì, ngồi ở thanh lâu uống chút rượu vào là bắt đầu lớn giọng đàm luận thế cục thiên hạ, đủ các loại tin tức bọn họ nghe được, suy luận ra khiến các nữ tử thanh lâu hâm mộ vô cùng.
Trong mồm bọn họ Địch Thanh uổng tiếng danh tướng, mang theo sáu thành quân sĩ Đại Tống mà khống kháng cự nổi hoàng đế trẻ của nước Liêu, vừa đánh vừa lui, vứt bỏ vô số thành trại, giờ tiền tuyến phương bắc khó giữ, bình nguyên Đông Kinh bằng phẳng làm sao chặn nổi thiết kỵ người Liêu?
Vì sao điều ước Đàn Minh bị xé bỏ, chỉ vài vạn kim ngân, Đại Tống không lấy ra được sao mà phải khơi lên chiến sự, rốt cuộc ai là kẻ khởi xướng?
Vân Nhị và Địch Vịnh ngồi trong một gian nhã phòng, nghe đám sĩ đại phu xung quanh nói năng bậy bạ, tới đoạn đám người này chê bai cha mình, Địch Vinh ném cốc đi, cả giận nói: - Đám hủ nho không hiểu gì sao dám nói càn.
Vân Nhị kéo hắn ngồi xuống: - Đám người này trừ mỗi cái miệng ra thì được tích sự gì đâu, tất nhiên là nói lăng nhăng rồi, cứ coi như chó sủa là được.
Địch Vịch nghiến răng đấm bàn: - Ta hận không thể lên chiến trường cùng cha giết địch, còn hơn ở lại Đông Kinh chịu ấm ức.
- Chúng ta ở lại Đông Kinh là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, tiểu tẩu ta đã đi Nhạn Môn Quan, Tiểu Thức cũng ở đó, nhiều khi ta chỉ muốn bất chấp hết một mình một ngựa tới đó kề vai tác chiến với đại ca. Nhưng không được, một khi ta đi, người trong triều đình sẽ đồng loạt công kích đại ca ta. Trong mắt bọn họ, đại ca ta sở dĩ ngoan ngoãn ra Nhạn Môn Quan ăn cát là vì đám con tin bọn ta, nên chúng ta không đi đâu được hết.
Địch Vịnh cũng biết điều ấy, cho nên hắn mới khó chịu: - Thôi nghe nữa cũng chỉ đến thế, ta đi trước đây, gia mẫu tâm tình không tốt, ta về ở bên, tránh bà suy nghĩ lung tung.
Vân Nhị cũng đứng dậy theo: - Đệ cũng thế, về chơi với mấy đứa cháu vậy.
Rời tửu quán, Địch Vịnh chỉ đoàn người thưa thớt hơn thường ngày rất nhiều: - Mọi ngày giờ này phố xá phải ồn áo nháo nhiệt lắm, giờ trời vừa tối đã gần như không thấy ai, xem ra cũng biết sợ rồi đấy không phải đám vô tâm suốt ngày cười hỉ hả.
Hai người đi trên đường phố cảm thụ cảnh tượng tiêu điều hiếm có của Đông Kinh, hai thanh niên tuấn lãng hơn người đi cùng nhau tất nhiên là được người ta chú ý, một tiểu cô nương xinh xắn cầm giỏ hoa ở đầu phố chạy tới nhét những bó hoa lớn nhét vào tay họ, sau đó nhìn bằng đôi mắt "đắm đuối".
Địch Vịnh nở nụ cười sáng lạn nhất đáp lại, khi ở quê hắn cũng thường gặp chuyện này, nhưng vì sao tiểu cô nương cứ nhìn mình mãi không đi? Lúc ở quê, dù là khuê nữ lớn gan nhất cũng chỉ sai nha hoàn nhét hoa cho mình rồi bỏ chạy, chẳng lẽ khuê nữ ở Đông Kinh... Vân Nhị thấy bộ dạng nhà quê của Địch Vịnh lấy tiền ra cho vào giỏ của tiểu cô nương, tiểu cô nương ước chừng số tiền sau đó nhún mình thi lễ vạn phúc, chạy đi tìm con dê béo khác, chẳng hề có chút lưu luyến nào.
Đẩy Địch Vịnh vẫn còn đứng ngây ra nhìn theo bóng người ta: - Đừng ngốc, khuê nữ Đông Kinh thấy nhiều biết rộng, hiểu mình đối diện với loại người gì nên có thái độ gì, hai ta khảm vàng nạm ngọc chính là thể loại khuê nữ Đông Kinh không muốn trêu chọc vào nhất, đặc biệt các cô nương buôn bán trên đường phố, ai nấy tinh như ma vậy, không chủ động chuốc lấy phiền toái không có đâu.
- Ngay cả mấy người thợ tẩm quất dạo cũng chẳng tìm chúng ta đâu, đừng hi vọng hão, phàm kẻ nào tìm chúng ta đều không có ý tốt.
Địch Vịnh hậm hực ném bó hoa đi, bên tai nghe thấy tiếng gọi kiều mị mời hắn vào lầu hoa, hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Vân Nhị thấy hắn ỉu xìu thì kéo tay chỉ: - Phía trước có hồn đồn nhân thịt của Trương bà bà không thể không ăn, ta thích nhất nhất là nhân tôm, bên trong còn cho những con cua nhỏ bằng móng tay, nhai thích cực, ta chỉ cần ra phố là mua về cho Lạc Lạc một bát, nếu không buổi tối chỉ đành ngủ cùng tiểu mỹ nữ đó thôi, nó còn khóc cả đêm nữa.
Hai ngồi xuống cái quán nhỏ ăn hồn đồn, chẳng có chuyện gì để nói, ăn xong lau miệng cáo từ, hoạt động thường nhật của hai người bọn họ, đơn giản chỉ để nói cho người ta biết người Vân gia và Địch gia còn chưa chạy, tức là Hà Bắc và Nhạn Môn Quan vẫn trong tay người Tống, đây là điều bọn họ đã nhận lời Bàng Tịch.
Xách hồn đồn về nhà, nha hoàn được đại tiểu thư phái ra cổng đứng đợi nhận lấy cái giỏ mang đi cho tiểu thực khách đã thèm chảy dãi, Vân Nhị vào đại sảnh, thấy tẩu tẩu đang tính toán sổ sách, một thân y phục giản dị, váy dài trắng tuyền, khoác thêm lụa mềm hoàng yến, mái tóc đen mượt buông bên vai, gò má có chút xanh xao tiều tụy càng đẹp nao lòng người, Vân Nhị định thỉnh an xong về phòng, không làm phiền nàng.
Lục Khinh Doanh nhoẻn miệng cười vẫy tay gọi lại, gương mặt rạng ngời làm cả phòng bừng sáng: - Đại ca đệ ở Thiên Quan bắt sống tướng địch, tiêu diệt năm vạn kỵ binh, cuộc chiến Nhạn Môn Quan sắp kết thúc.
Vân Nhị hơi bất ngờ, rời nhà một chuyến không ngờ có tin vui như vậy, toét miệng cười: - Đệ biết mà, thế thi tẩu tẩu yên tâm rồi nhé.
Lục Khinh Doanh đặt bút lông xuống, đưa tay che miệng ngáp khẽ: - Nhận được thư của đại ca đệ, buổi chiều ta ngủ một giấc dài, tới giờ mới vừa dậy, vậy mà vẫn chẳng có chút tinh thần nào.
- Đó là vì tẩu tẩu thời gian dài tinh thần hoảng hốt, sức khỏe giảm sút, ngủ một giấc còn chưa bù lại được. Vân Nhị chủ động đi pha trà:
- Đệ nói xem, người Liêu bại trận rồi, liệu có rút lui không?
Vân Nhị lắc đầu: - Không dễ vậy đâu, đại ca đệ tuy thắng ở Thiên Quan, nhưng Đại Tống ta lại tổn thất lớn ở Đại Mậu Sơn, hơn hai vạn tướng sĩ bị Da Luật Hoa Tháp đánh bại, đại tướng Diêu Độ bị chặt đầu, binh tới Đường Huyện thành, tri huyện Đường Huyện gửi công báo cuối cùng là thề tử thủ, không biết bây giờ tình hình ra sao, bệ hạ vì thế mà di giá Đại Danh phủ.
- Hôm qua Xà lão thái quân tới nhà, biết ta gửi Thu Yên tới Nhạn Môn Quan còn trách ta, nói trong quân có phụ nhân bất lợi, trước kia ta vì lòng rối loạn mới làm thế, giờ nghĩ lại thật không thỏa đáng.
Vân Nhị đặt cốc trà bên tay Lục Khinh Doanh: - Tẩu tử đúng là lo mãi không hết, chẳng phải lần trước sao rụng, điềm xấu như thế mà còn chẳng ảnh hưởng được tới đại ca, ngại gì chuyện nhỏ này, huống hồ năm xưa đại ca ở Thanh Đường, tiểu tẩu ở bên cạnh vẫn lập công lớn đó thôi.
Lục Khinh Doanh cười nhẹ, gõ trán Vân Nhị một cái, bản thân nàng cũng tự biết mình quá quan tâm sinh loạn thôi, nhưng trượng phu không có nhà khác nào mang theo trái tim của nàng rồi.
Lúc này có tiếng bước chân bành bạch nặng nề, tiểu nha đầu Lạc Lạc khệ nệ bê một cái khay gỗ đi ra, bên trên hai bát hồn đồn, Tịch Nhục cẩn thận theo sau sợ nó không chịu nổi cái khay nặng, Lạc Lạc gọi to: - Mẹ ăn đi cho nóng.
Biết khuê nữ thích nhất món này vậy mà còn biết nghĩ tới mẫu thân, Lục Khinh Doanh thấy lòng an ủi phần nào, chỉ là nàng còn chưa ăn, Lạc Lạc đã ăn như hỏ đói thì phát sầu: - Đã ăn tới béo tròn rồi mà còn ăn tiếp, thế này sao được.
Vân Nhị giúp tiểu chất nữ lau má, cười: - Trẻ con ăn được là phúc phận mà tẩu.
Lục Khinh Doanh khẽ lắc đầu, mắt nhìn về phía tây, trượng phu cũng thích ăn hồn đồn lắm, không biết ở biên quan có được bữa ăn nóng hổi thế này không?