Triệu Trinh nhìn Trâu Đồng Minh đã khóc tới nhũn người, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót, hắn từ nhỏ sống ở thâm cung, ở bên cạnh nhiều nhất chính là những hoạn quan, may mà đều một dạ trung thành, dù Trần Lâm hay Trâu Đồng Minh, đều coi mình là toàn bộ sinh mệnh, suy nghĩ đơn giản nhìn một cái là thấu, không giống như đám đại thần, kẻ nào kẻ nấy bề ngoài nhìn như trung quân ái quốc, thực tế âm thầm làm không biết bao chuyện xấu xa đê tiện, chỉ có đám nô tài này ở một số chuyện nhỏ khiến lòng mình cảm thấy ấm áp, lật đám tấu chương trên bàn, lấy ra một phong ném cho Trâu Đồng Minh: - Ngươi chưa biết chiến sự ở Nhạn Môn Quan kết thúc, Vân Tranh cũng đang trên đường tới đây, tấu chương đã đưa tới, trên đó chỉ có một câu "chợt nghe thảm cảnh của Thần Vệ quân, thần phẫn nộ trùng quan, không lâu sẽ đích thân xuất binh lấy đầu giặc", không có mở đầu, không có kết, chẳng có lịch trình, không đầu không cuối, chẳng có lễ quân thần gì hết.
- Ha ha ha, nhưng chính nhờ một câu như thế mà bao buồn phiền trong lòng trẫm quét sạch, so ra thì những bài văn thống thiết hoa mỹ kia không đáng giá một xu, giờ trẫm hiểu vì sao Hán Vũ đế lại dung túng cho Hoắc Khứ Bệnh tung hoành rồi, đi so đo với người chân tình chân tính như họ, mất phong độ đế vương.
- Da Luật Hoa Tháp là kim lang của nước Liêu, Vân Tranh cũng là bạch hổ của Đại Tống, trẫm rất muốn xem lang hổ quyết đấu ra sao.
Trâu Đồng Minh vội vàng mở tấu chương ra xem, đúng là có độc một câu, ngồi bệt xuống đất u oán nhìn hoàng đế, biết mình bị trêu chọc rồi, nếu biết Vân Tranh sẽ đích thân dẫn quân tới đã chẳng khóc lóc thê thảm làm gì:
- Bệ hạ nếu như đã có đại quân tới đối phó với Da Luật Hoa Tháp, ngự giá vậy có nên dừng lại ở Cự Lộc thành đợi không ạ?
Triệu Trinh thở dài: - Trẫm gạt bỏ bách quan ở phủ Đại Danh không cho đi theo, đúng là có chút ngang ngược, ngươi nói cũng không sai, Thạch Trung Tín tuy trung thành tận tụy, nhưng muốn ông ta lên trận thì làm khó ông ta rồi. Nếu thực sự dựa vào ông ta mà đánh trận, thì người Liêu hẳn là sẽ chết vì cười mất.
- Truyền lệnh, Thạch Trung Tín tiếp nhận thành phòng Cự Lộc thành thay tri phủ, Hài Nhi quân giám sát chu vi ba trăm dặm, bất kỳ gió lay cỏ động nào cũng bẩm báo lập tức.
- Vâng! Trâu Đồng Minh cố kìm nén hoan hỉ nhận lệnh rời đi, tìm Thạch Trung Tín và tri phủ Cự Lộc, hai người đáng thương sắp suy sụp vì sợ:
Triệu Trinh đi về chỗ ngồi, nhưng mới đi được hai bước thì thấy đầu óc váng vất, trời đất chao đảo đứng không vững, hai hoạn quan hầu hạ lập tức đi tới đỡ lấy, người thì lấy gối kê, nhẹ nhàng hạ Triệu Trinh ngồi xuống.
Cơn choáng tới bất ngờ nhưng cũng rời đi không để lại dấu vết gì, Triệu Trinh ngồi thẳng người nói: - Chuyện vừa rồi không cần ghi vào khởi cư trú.
Một vị học sĩ mặt vô cảm đứng ở góc lều chắp tay: - Tuân chỉ.
Triệu Trinh đưa mắt nhìn tấu chương trên bàn, một cơn chua xót khó khó kiềm chế trào dâng trong lòng, thẩm nghĩ trong lòng:" Giang sơn trẫm tứ hải thăng bình, trong có năng thần giải quyết nội vụ, chăn dân đâu ra đó, ngoài có mãnh tướng uy chấn tứ di, có kẻ bất thần là ra tay trừng trị. Đây là lúc đế vương lập nghiệp muôn đời, vậy mà sức khỏe trẫm ngày càng đi xuống, trời cao ơi, làm sao lại bất công với trẫm như thế?"
Cách đó không xa cũng có người đang oán trách ông trời, thậm chí còn oán trách ra tiếng.
- Ông trời ơi, ông muốn ép chết Lão Thạch này mới vừa lòng hay sao? Thạch Trung Tín uống một ngụm nước ô mai, nhìn trời xanh không biết than vãn tới lần thứ mấy:
Rất muốn uống cho say nát quên hết mọi sầu lo, nhưng từ khi rời phủ Đại Danh, Thạch Trung Tín chưa từng uống một giọt rượu nào, ông ta phải giữ mình tỉnh táo để đề phòng tình huống đột phát.
Khi ở phủ Đại Danh, ăn thịt uống rượu thoải mái không lo, hay dở gì còn có Hàn Kỳ, còn có Văn Ngạn Bác, có cả đống cái đầu to đỡ sấm sét cho mình, không ngờ hoàng đế lại lên cơn, hạ một đạo chiếu chỉ bắt toàn bộ ở lại phủ Đại Danh, chỉ định mình cầm quân đi theo tìm Da Luật Tháp Hoa báo thù, trời ơi, loại chuyện này phải đi tìm loại người hiếu chiến như Vân Tranh, Địch Thanh ấy, sao lại tìm Lão Thạch thật thà này!
Bị bắt nạt thì về nhà tìm huynh đệ to khỏe nhất báo thù, chứ có ai lại đi tìm đứa béo nhất không hả?
Thạch Trung Tín vỗ cái bụng phệ của mình, không chắc là mình còn có thể leo lên được chiến mã không, có chiến mã nào chở nổi tấm thân hơn hai trăm cần này xung phong hãm trận chứ, từ phủ Đại Danh tới Cự Lộc chỉ có ba trăm dặm thôi, mình đã thay năm con ngựa, còn khiến cho hai vế đùi máu thịt be bét, do cọ vào yên ngựa mà ra, năm con chiến mã thì bốn chết một phế, con chiến mã thứ năm rõ ràng không phải ngựa, mà là con lừa cực lớn....
Mỗi lần nhìn chiến mã của mình có lỗ tai dài hơn chiến mã của người ta một đoạn bằng gang tay là Thạch Trung Tín muốn chửi thân vệ, nhìn lại cơ thể như núi thịt của mình, đành ngậm miệng.
Trước kia cuộc sống tính bằng năm, bây giờ tính bằng ngày, Thần Vệ quân đo chỉ huy sứ Lão Diêu cũng là chỗ thân tình, vào thanh lâu làm huynh đệ đồng hao không biết bao nhiêu lần, trước kia từng thề tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng chết cùng tháng cùng năm, ấy vì mình sáu mấy, hắn bốn mấy, thề như vậy là tham sống thêm vài năm thôi, ai mà ngờ kết cục thế này.
Nghĩ tới đầu lâu be bét của Diêu Độ đặt trên đỉnh kinh quan, Thạch Trung Tín hối hận vô cùng.
- Mẹ nó, trên đầu ba thước có thần linh, thế mà đúng thật, Lão Diêu à, ngươi ở âm ti chớ đi quá xa, ca ca sắp tới rồi, kết bạn đi với nhau còn có người chiếu cố. Thạch Trung Tín ngửa cổ uống ực hết bát nước ô mai, nằm vật ra đất, nhắm mắt lại, cứ như vừa uống xong thuốc độc:
- Ngài không chết được đâu! Trâu Đồng Minh bực bội ngồi xuống, tự lấy bát rót nước ô mai cho mình:
Thạch Trung Tín bật dậy nhanh như chớp, nắm ống tay áo Trâu Đồng Minh: - Huynh đệ tốt ơi, nước ô mai chớ uống vội, nói rõ cho ca ca biết đi, ca ca đang như rán trên dầu đây này, chẳng lẽ bệ hạ không đi nữa, là ai khuyên được bệ hạ thay đổi thế?
- Ca ca hạ lệnh toàn quân thu thập hành lý về Đông Kinh ngay, giờ trời còn chưa tối, ít ra đi được dăm ba dặm, Phùng Nhật quân lên tiền tuyến chậm một chút, nhưng chạy về nhà thì ca ca đảm bảo kỵ binh của tên chó má Vân Tranh đuổi cũng không kịp.
- Ngươi yên tâm, về Đông Kinh bất kể là ai khuyên bệ hạ, ca ca cũng có đại lễ dâng lên, đúng là cứu mạng già trẻ lớn bé của Thạch gia mà, yên tâm, ngươi cũng có phần, ca ca kiếm được không ít đồ tốt ở Liêu Đông, về Đông Kinh sẽ đưa tới.
Trâu Đồng Minh uống hết bát nước mới nói: - Bệ hạ không định về Đông Kinh!
- Hả? Thạch Trung Tính kêu thảm: - Không, không được, thôi, để ta đi tìm bệ hạ tự thú, Phủng Nhật quân không lên được chiến trường nữa, chỉ còn là bình hoa bày cho đẹp thôi, bị bệ hạ chặt đầu còn hơn hại cả giang sơn.
Trâu Đồng Minh lần đầu tiên phát hiện ông ta không tệ, ít nhất không trơ mắt nhìn quan gia nhảy vào hố lửa, ông ta thực là may mắn quá mức, lúc nào cũng có cái đầu to hơn đưa ra chịu đòn thay mình.
Con người mà, thấy người khác may mắn hơn mình là khó chịu, thế là Trâu Đồng Minh ung dung rót thêm bát nước nữa, đợi đi nóng lòng vòng vòng như lừa mới nói ra.
- Ông tốt số lắm, Vân soái vừa đại thắng ở Nhạn Môn Quan, nghe tin Thần Vệ Quân thảm bại, xin bệ hạ cho xuất chiến, vì tướng sĩ báo thù, lệnh ông tiếp nhận thành phòng Cự Lộc thành, đợi Vân Soái tới.