Trí Tuệ Đại Tống

Lý Thường đưa tay đặt lên mũi Quách Hằng Xuyên, chờ một lúc thấy không có hơi thở ra nữa, thu tay lại lau sạch, ông ta trúng độc mà chết, xem ra vì muốn lấy sức chiến đấu với địch mà liều mình ăn thức ăn có độc vào, không ngờ trúng độc mạnh mà chết, một đời chinh chiến lại chết không rõ ràng như thế, Quách gia thực sự động mả tổ rồi mới có kết cục này, có điều ông ta chỉ cảm khái một câu vậy thôi, tức thì lạnh lùng nói với Tiếu Lâm đằng sau: - Những ai biết chuyện này đều phải xử lý, tuy do lão phu và Tô Thức làm, nhưng đại soái là người đứng đầu, nếu không để truyền ra làm hại thanh danh đại soái.

Vân Tranh lắc đầu: - Không cần, làm như thế sẽ khiến lòng tướng sĩ nguội lạnh, huống hồ nếu muốn giết hết người biết chuyện, còn giết cả ông, giết cả Tiếu Lâm nữa, đám Bì Tượng chỉ có thể thưởng, trọng thưởng, đồ đao Kinh Tây quân không chém xuống cổ huynh đệ mình.

Tiếu Lâm ôm quyền rời đi, có thể nhìn ra ông ta thở phào.

Lý Thường và Vân Tranh rời khỏi quân trướng tanh mùi máu, men theo Hồn Nguyên hà tản bộ, chỉ ráng chiều đỏ rực cảm khái: - Giang sơn như họa đầy máu tướng sĩ.

Vân Tranh gật đầu: - Còn có máu địch nhân nữa, Quách Hằng Xuyên với Đại Tống là kẻ địch nguy hiểm, nhưng với nước Liêu là người trung liệt, đặt vào hoàn cảnh lớn mà nói thật khó phân thị phi.

- Lão phu lắm lời rồi, đại soái sắp lên đường, không nên nói những câu tâm trạng như vậy. Lý Thường chắp tay một cái: - Chúc đại soái lần nữa lập kỳ công, chỉ tiếc lão phu không thể đi bên cạnh chứng kiến.

Vân Tranh ngửa mặt cười lớn.

Rượu tiễn đại quân tất nhiên phải uống bằng bát lớn, rượu tới là cạn, Lý Thường uống rất hào sảng, có điều nửa canh giờ sau liền bất tỉnh nhân sự.


Ngủ một giấc đúng ba ngày ngày, cũng là vì thời gian qua sống trong thấp thỏm lo âu, tinh thần hư hao tột độ, được lão phó Lý An hầu hạ rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng Vân Tranh bên ngoài, vội vàng chạy ra, thấy trước là đội ngũ vô bờ vô bến, chiến mã phì mũi, quân sĩ đấm giáp ngực, từng đội nhận lệnh rời đi.

Lý Thường cảm giác như mình đang mơ, đáng lẽ Vân Tranh phải xuất quân lâu rồi chứ?

Vân Tranh vừa ra lệnh cho đám Lão Hổ xong, quay lại cười với ông ta, hai cái răng thỏ sáng bóng dưới nắng sớm vô cùng chói mắt.

Ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, Lý Thường khẳng định mình không còn ở Ứng Châu nữa, mà đang trên đường hành quân rồi, lảo đảo tới bên cạnh Vân Tranh hỏi: - Đại soái, lão phu phải ở lại Nhạn Môn Quan chứ, sao lại theo đại quân rồi?

- Vì ta chợt nghĩ, ông mà ở lại thì đám dâm tặc, tiểu thâu sẽ chết là cái chắc, ta thì đang vội hành quân, nên đưa ông đi luôn.

Lý Thường vỗ đùi đét một cái: - Đại soái, bọn chúng nhất định phải chết, lão phu làm thế không phải vì bản thân, mà vì đại soái đó. Cho dù có chính miệng thừa nhận là mình làm chăng nữa thì trên triều cũng không tin, sẽ nói lão phu nhận tội thay ngài, lúc đó lão phu thanh danh tốt rồi, nhưng ngài mang tiếng kẻ lột da, chuyện này là cấm kỵ, đây không phải lúc nhân tử, đại soái, đám người đó phải giết.

Vân Tranh cười: - Muộn rồi, trong thời gian ông ngủ, ta đã bảo họ mang phần thưởng chạy trốn rồi, cả đời này thấy ông là trốn, bọn họ có khoái mã, chẳng biết chạy đi đâu.

- Lão Lý, khỏi phải lo, Vân Tranh ta chưa bao giờ bận tâm người ta nói gì sau lưng, lúc ở Đông Kinh, bọn chúng đã gọi lén sau lưng ta là Vân ma vương rồi, đã bao giờ có lời hay ho chưa?


- Mang ông theo cũng là còn một lý do nữa, ta đoán chừng hiện văn võ khắp triều kéo tới Định Châu rồi, ông biết đó ta đối phó với bọn họ đơn giản thô bạo thế nào, tránh phiền phức, cần ông đi theo xử lý, ta đánh trận, giết Da Luật gì đó, còn lại ta không muốn quản.

Lý Thường gõ cái đầu đau như muốn nứt ra: - Vì vài tên tội tù mà ngài nhẫn tâm chuốc lão phu say mấy ngày à?

- Tốt với ông còn không biết, không soi gương xem bộ dạng mình thế nào, hai mai đã bạc trắng, đó là do tâm tư quá nặng tạo thành, ngủ một giấc liền ba ngày, đảo bảo ông sẽ lại là hỏa hán sinh lực tràn trề. Con đường phía trước của chúng ta không dễ đi, không thể thiếu ông được.

Nghe những lời quan tâm đó, Lý Thường khó diễn tả tư vị thế nào, ngực như nhét khối bông êm ái, tóm lại là cảm giác khiến ông ta không thích sứng, phiền muộn phất ông tay áo, leo lên xe ngựa, lúc này nhìn ánh mặt trời không khác gì sự hành hạ.

Vân Tranh ha hả cười lớn, nhảy lên đại thanh mã quất roi chỉ về phía đông: - Mục tiêu Định Châu, toàn lực xuất phát.

....

Từ sau khi rời Nhạn Môn Quan, Bì Tượng dẫn theo Long Dương Sinh, dâm tặc, lừa đảo, ăn trộm ngựa không ngừng vó chạy về phía Thái Dương.

" Chuyến này đi đừng bao giờ quay đầu lại, về sau sống cho đàng hoàng, sống cẩn thận, đừng để giám quân phát hiện, nếu không chỉ có đường chết!"


Lời đó của Tiếu Lâm làm năm người bọn họ đi ngày đi đêm không nghỉ, đến khi thấy thành Thái Nguyên ở trước mắt, Bì Tượng ghìm cương trên một sườn núi hoang vu, nhìn bốn phía mệt mỏi nói: - Không có ai truy sát, xem ra là thoát rồi đó.

Dâm tặc ngã người từ trên ngựa xuống, nằm thẳng cẳng trên cỏ xanh, không cam tâm nói: - Chúng ta lập đại công, đại soái không thể đối xử với chúng ta như vậy.

Tên lừa đảo xuống ngựa trước, sau đó bế Long Dương Sinh từ trên ngựa xuống, bóp hai chân cho hắn: - Chúng ta có mệnh để hưởng thụ tài vật rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Long Dương Sinh tuy lấm lem bụi đất, nhưng đầy sinh cơ, cười duyên: - Đúng thế, đại soái là huân quý duy nhất nói giữ lời.

Dâm tặc nhảy dựng lên rống lớn: - Chúng ta lập đại công, phải được thăng quan tiến chức, cho ít vàng bàng rồi đuổi đi như chó là sao, chính Tô công tử đã... hự.. Lời còn chưa dứt đã thấy eo lạnh toát, cảm giác này hắn rõ lắm, là vũ khí đâm vào cơ thể, nỗ lực quay đầu lại, nhìn thấy cái mặt người chết của Bì Tượng: - Tại, tại sao?

- Đại soái cho tài bảo hay không không quan trọng, lão tử chỉ cần được sống, từ khi đại soái dẫn quân về bao vây Quách Hằng Xuyên, giám quân ra lệnh chúng ta về quân doanh, nói là nghỉ ngơi, thực chất là giam lỏng, lão tử đã chuẩn bị tinh thần rồi.

- Không ngờ Tiếu Lâm tướng quân tới cho chúng ta vàng bạc, dẫn chúng ta vượt qua binh sĩ thủ vệ, cho chúng ta một đường sống, thế đã là nhân nghĩa vô cùng. Ngươi còn mang oán hận, vậy đừng trách ta vô tình, ngươi không chết sẽ liên lụy tới mọi người.

Bì Tượng xoay dao dột da trong bụng dâm tặc một vòng, dâm tặc máu mũi màu mồm tuôn ra ồng ộc, nhũn người ngã xuống đất.

Long Dương Sinh và Tên lừa đảo vẫn tình tứ với nhau, tên trộm thì nhanh như cắt rút sau lưng một cái xẻng, chẳng mấy chốc đào được cái hố lớn.


Tên trộm đẩy thi thể dâm tặc xuống, Tên lừa đảo cầm bọc vàng hành trang ném theo, đắp đất lên chôn cả người lẫn tài vật với nhau, dậm đất cho bằng, rời một mảng cỏ lên, thoáng cái đã không còn mấy dấu vết để lại.

Bốn người ngồi quây thành vòng tròn, lặng lẽ ăn lương khô, uống nước trong ống trúc, ăn xong Long Dương Quân bùi ngùi nói: - Nô gia không định hỏi hai vị ca ca định đi đâu, chỉ mong hai vị ca sống bình an tới cuối đời.

Bì Tượng nhìn phương xa: - Ta có nhà, có bà nương, có con cái, nhưng bị thất tán ở Hà Bắc, ta sẽ đi tìm, khi nào chưa tìm được chưa thôi.

Long Dương Sinh tình tứ ôm Tên lừa đảo: - Hai người nô gia sẽ làm bạn với nhau tới cuối đời, tìm một thôn nhỏ non xanh nước biếc, mua đất, nuôi gà vịt, nhận vài đứa con nuôi. Kiếp này phụ hắn, kiếp sau mong được sinh ra làm nữ nhân báo đáp.

Tên trộm vỗ vỗ bao vàng bạc: - Lão tử không định sống thê thảm như vậy, chuyến này tới Dương Châu, phong lưu khoái hoạt một hồi, hết tiền rồi thì đi làm trộm, chết cũng coi như cái nghiệp... Nói xong nhảy luôn lên ngựa, hú lên: - Các tỷ muội, ta tới đây.

Bì Tượng cười ha hả chắp tay một cái, cũng nhảy lên ngựa hướng về phía đông.

- Hai vị ca ca bảo trọng, kiếp sau có duyên thì gặp lại. Long Dương Sinh đuổi theo mấy bước đứng trên sườn núi cầm khăn tay vẫy mãi, một lúc sau nhận ra không thấy Tên lừa đảo đâu, quay lại thấy hắn đang hì hụi dùng tay bới đất.

- Dâm tặc chó má chết rồi, không cần tới tiền nữa... Tên lừa đảo nở nụ cười vô cùng chất phác như từ trước tới giờ:

HẾT!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận