Tất nhiên chẳng có cái bản năng danh tướng nào ở đây, chỉ có “tiên tri” thôi, ấy là nguyên nhân vì sao Vân Tranh trả lời Địch Thanh lại nói rằng mình là tên gian lận.
Người khác không biết Bình Hình Lĩnh có một con đường thông nam bắc chứ Vân Tranh làm sao không biết cho được, ở nơi này từng xảy ra cuộc đại chiến chẳng người Trung Quốc không biết, người Nhật Bản bị phục kích ở Bình Hình Lĩnh thua đau tháo chạy, xe quân giới bị đốt cháy tới mấy trăm cái.
Nếu như xe hơi có thể đi được thì chiến mã ắt cũng phải đi được.
Để cho chắc chắn, Tiếu Lâm dẫn Thiếu niên quân đi bắt không ít đám buôn lậu muối và sơn tặc tra hỏi, từ trong miệng bọn chúng biết được đúng là có một con đường tới Phụ Bình ngoài Ngũ Đài Sơn, từ Phụ Bình tới Đường Huyện chẳng qua là 130 dặm, kỵ binh đi một ngày tới được chiến trường.
Đi về phía nam hai trăm dặm là tới được Định Châu thành, khoảng cách này với Kinh Tây quân mà nói thì không là gì cả, cho dù quan văn như Lý Thường cũng có thể chịu được hai trăm dặm hành quân trên ngựa. Quân Kinh Tây từ khi ở Thanh Đường đã toàn diện phát triển theo hướng kỵ binh, biết cưỡi ngựa là yêu cầu bắt buộc, cho dù cưỡi không tốt thì cũng phải ôm cổ ngựa mà hành quân, đây là mệnh lệnh chết, không có thương lượng gì hết.
Đại quân dưới sơn cốc, đạo phỉ đứng trên đỉnh núi, một hành quân ngang nhiên, một thì nơm nớp sợ đại quân đột nhiên đổi hướng, thân là sơn tặc, hai mắt bọn chúng rất sáng, loại người nào ức hiếp được, loại người nào tuyệt đối không thể mạo phạm, bọn chúng tự có cán cân trong lòng.
Đám Hồ Lão chẳng làm gì cả, vì mồm không có nắp, đứng ở trên núi trêu chọc vài câu, thế là có một đám hung thần xông lên, hơn trăm sơn tặc thậm chí không kịp kháng cự đã biến thành nhím hết.
Giờ thì đầu Hồ Lão bị người ta bêu trên mũi thương thành tiên phong mở đường rồi.
Hàm Ngưu dùng mã xóc đâm vào cái khay gỗ bên đường, khi thu lại bên trên có một quả đào lớn, đưa cho lão gia, đào vào tháng bảy vừa ngọt vừa nhiều nước, mà mật đào vùng này lại nổi tiếng.
Hoa quả và lương thực là do sơn tặc hiếu kinh, một số sơn trại lớn thậm chí còn bày khay bạc bên đường úy lạo đại quân.
Ôi, cảnh quân dân cá nước làm người ta xúc động rơi lệ.
- Nhà ta ở Thục cũng có một rừng đào rộng, là của hồi môn của phu nhân ta. Mùa xuân tiên sinh ta dẫn đám học sinh Cẩm Giang thư viện tới rừng đào tham gia tửu hổi, ngâm thơ, năm đó tuổi nhỏ vô tri làm ra rất nhiều trò cười, vài năm sau nghĩ lại làm sao mình ngốc như thế, rồi vài năm nữa qua đi lại thèm khát sự khoái hoạt vô ưu vô lo ấy.
- Mỗi năm đào chín, chuyết kinh sẽ dẫn cả nhà đi hái đào, quả to ngon nhất hiến cho thần linh, kế tới là sư trưởng, còn lại mang về chiêu đãi thân hữu bốn phương, những quả xấu xí chế thành mứt, lưu trữ tới tận khai xuân năm sau ...
Lý Thường ném quả đào ăn được một nửa đi, lấy khăn tay chùi mép, nhìn Vân Tranh đang ngây ngất hồi tưởng: - Đại soái, đây không phải lúc thương xuân bi thu, ngài đang thay hoàng đế trấn nhiếp tứ phương, ngài ức hiếp người ta còn nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, khiến đám sơn tặc kia chịu sao nổi.
Vân Tranh gật gù, liếc xéo Lý Thường một cái: - Ta biết tên lão đại ở Hắc Hổ lĩnh tặng ông một viên dạ minh châu không tệ, nhưng ông nói đỡ cho chúng như thế nằm ngoài dự liệu của ta, cỗ xe sau lưng có tiếng phụ nhân, không phải ông mang cả áp trại phu nhân của người ta về chứ?
- Tổng cộng mười một phụ nhân.
Vân Tranh giật mình: - Ông làm như thế thật à?
Lý Thường phẩy phẩy quạt ra vẻ phóng khoáng, cuối cùng lại thở dài: - Là gia quyến của Lưu Hoàn tri huyện Đường Huyền mà Tiếu Lâm tìm thấy, hắn ta câu kết với đạo phỉ, bao năm qua tàn hại thương cổ, đáng chặt đầu. Nhưng khi người Liêu xâm nhập, lại từ chối đầu hàng, còn kiên cường kháng cự nửa tháng, thành phá rồi cả nhà gặp nạn, chỉ có ít gia quyến đưa ấu nhi đi gửi nhờ sơn tặc giữ lại hương hỏ. Đầu Lưu Hoàn bị làm thành cốc rượu, trong khi Diêu Độ cũng chỉ bị chặt đầu xếp thành kinh quan, có thể thấy Da Luật Hoa Tháp thống hận hắn ta ra sao.
- Cho nên lão phu định che dấu cái ác tuyên dương việc thiện, chỉ nói tới sự tích anh dũng của Lưu Hoàn khi kháng địch thôi, đại soái thấy sao?
Vân Tranh chỉ đám sơn tặc thập thò xung quanh: - Người đi trên con đường này thì làm gì có thương cổ đàng hoàng, toàn là buôn lậu với người Liêu làm trái vương pháp, những kẻ này đem mạng đi đổi tiền thì đừng trách người khác.
- Nếu thê thiếp Lưu Hoàn ở trong tay ông thì chiếu cố cho tốt, ông ở trước mặt bệ hạ muốn nói gì thì nói, ta ngậm miệng ăn tiền là được.
Lý Thường chắp tay một cái, cảm tạ Vân Tranh giúp mình kiếm cho Lưu Hoàn cái cớ thoát tội hoàn mỹ.
- Đại soái, đại quân Da Luật Hoa Tháp đang ở giữa Đường huyện và Định Châu, Định châu chuyển vận sứ Trần Hiển, Định châu phòng ngự sứ Tào Đại Định và Định Châu tri phủ Dương Ấp đái dẫn quân dân địa phương và tàn binh của Thần Vệ quân đang bị người Liêu tàn hại, nếu chúng ta giúp họ giải vây, sẽ thu được ân tình lớn.
- Không nói Trần Hiển và Dương Ấp, riêng Tào Đại Định đã đủ để hoàng hậu nương nương cảm kích bất tận rồi.
Vân Tranh nhíu mày, từ Định Châu và Đường huyện đều là bình nguyên, ở nơi đó không thể phục kích, chỉ có thể dàn quân tác chiến, như vậy thiệt hại sẽ rất lớn: - Khi tác chiến ta không quan tâm tới ân tình hay triều chính, nếu cần thiết cho chiến thuật, dù Tào Đại Định chết trước mặt ta cũng coi như không thấy.
- Ài, được rồi, chuyện Tào Đại Định do lão phu làm, ngài làm danh tướng thiết diện vô tư, vậy để lão phu lo liệu, ài theo ngài, chẳng biết là phúc hay là họa nữa.
Vân Tranh phóng thanh cười lớn, thúc ngựa chạy lên phía trước, Cát Thu Yên đang đứng trên ngọn núi cao nói chuyện với đạo phỉ thô bỉ lông lá, đã nói chuyện được một hồi rồi, một nữ nhân lấy đâu ra chuyện để nói với đạo phỉ mà nói nhiều thế.
Đám đạo phỉ thấy đại kỳ của Vân Tranh hướng về phía này, theo thói quen co giò chạy.
- Chạy cái gì mà chạy, đó là phu quân của ta, có ta ở đây, các ngươi không chết được đâu. Cát Thu Yên uy phong quát:
Hoàng Hắc Hổ rối rít lắc đầu: - Bồ tát, chúng ta là chỗ quen biết cũ, nhưng phu quân người là một tên ma tinh, lão tử nên tránh là hơn, nghe nói đại hộ n hiều quy củ, bồ tát đã gả đi rồi, không còn là giang hồ nhi nữ nữa. Nếu phu quân người thấy Lão Hoàng này mặt mày đáng ghét, cho một đao thì oan quá.
Một tên đao phỉ khác cao lêu nghêu run giọng nói: - Bồ tát giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi đi đi mà, vị này nghe đâu chuyên giết cường đạo, không chọc vào nổi.
Cát Thu Yên cười khanh khách: - Các ngươi mà chạy thì chàng mới nổi giận, đứng yên ở đây lại không sao, chúng ta đang bàn việc quan trọng, ta cần hỏi ý kiến phu quân.
Hoàng Hắc Hổ thấy Vân Tranh ngay cả đao cũng đã rút ra thì hãi hồn vừa chạy vừa hô: - Bồ tát nếu có chuyện cần Lão Hoàng thì cứ phái người tới, Lão Hoàng làm theo là được.
Vân Tranh vừa tới nơi thì đám đạo phỉ đã chạy hết cả, tức tím mặt: - Nàng không ở trong xe, chạy ra ngoài làm cái gì? Tại sao đám kia phải chạy, làm gì mờ ám sau lưng ta à?
Cát Thu Yên cầm tay trượng phu lắc liên hồi làm nũng: - Thiếp thân ở trong xe buồn chán, ra ngoài chơi, không ngờ gặp không ít người quen. Năm xưa Cao Đàm Thịnh và Vương Vạn Sinh của Hà Gian phủ tranh danh Phật tử, đám Hoàng Hắc Hổ chính làm nội gián mà Cao Đàm Thịnh gài vào phủ Hà Gian.
- Thiếp còn nhớ năm xưa Cao Đàm Thịnh nói, một dải Thái Hành Sơn núi cao hẻm hiểm, là nơi giấu quân tốt nhất, nơi này còn nằm giữa biên cương Tống, Liêu quan phủ không quản tới, chỉ cần bố trí tốt, là là nơi gây dựng cơ nghiệp đế vương.