- Trên đời này nơi gọi là cơ nghiệp đế vương nhiều lắm, người thành hoàng đế được có nhét vào cống thì hắn cũng xưng vương, kẻ không thể làm đại sự dù ngồi trên ngai vàng cũng là thứ để chặt đầu, nên nàng đừng coi mấy lời đó là thật.
- Ngược lại nàng đó, trước mặt trượng phu mà mắt qua mày lại với nam nhân khác, coi ta là người chết à? Vân Tranh lên núi không ngờ phát hiện ra bụi dâu dại, thấy đám kia đã chạy, thu đao lại đi hái dâu, vẫn mặt nặng mày nhẹ với Cát Thu Yên:
Cát Thu Yên ghé tới bên trượng phu lấy dâu trong tay y ăn, chẳng giải thích, phu thê nhiều năm rồi, sớm biết yêu ghét của y.
Dâu đã ăn hết, Vân Tranh tiếc nuối, hái sạch quả đỏ rồi, còn mỗi quả xanh, cùng Cát Thu Yên xuống núi về trong quân tiếp tục lên đường.
Thấy đại quân từ đầu tới cuối chỉ chăm chú hành quân không quản việc khác, đám đạo phỉ cũng lớn gan hơn, đến tối cắm trại, đám Hoàng Hắc Hổ còn tặng rất nhiều rau củ, đặt biệt là giỏ dâu đỏ rực rất thích.
Buổi tối dừng chân cắm trại, Vân Tranh gọi tướng tá vào lều họp bàn. - Rời ngọn núi này đã là chiến trường rồi, Da Luật Hoa Tháp là mãnh tướng hiếm có của nước Liêu, mỗi lần tác chiến đều thích đi đầu làm sĩ tốt, nghe đâu lang nha bổng trong tay nặng tới tám mươi cân, đập một phát là người lẫn ngựa đều nát bét.
- Cho nên mọi người nếu giáp mặt với hắn thì tránh đi, cố gắng dùng vũ khí tầm xa tiêu diệt.
Tiếu Lâm hừ một tiếng: - Người này giao cho ti chức là được.
Không chỉ Tiếu Lâm, đám Lương Tiếp, Hàm Ngưu cũng nhao nhao muốn thử sức với Da Luật Hoa Tháp, so ra thì Ngô Kiệt, Bành Cửu thông minh không tiếp lời Vân Tranh.
- Đã bảo các ngươi rồi, thời đại võ lực xưng hùng đã qua còn hăm hở đi đấu sức với người ta làm gì? Các ngươi là tướng, chức trách thống quân, tập hợp sức mạnh của cá nhân sĩ tốt thành sức mạnh toàn quân, sức mạnh của tướng thể hiện ở toàn quân chứ không phải ở cá nhân mình.
- Nếu việc mà một mỗi nỏ tiễn, một quả đạn pháo dễ dàng giải quyết, sao phải mạo hiểm tính mạng mà làm.
Tiếu Lâm nhíu mày: - Đối xử với một mãnh tướng như vậy là không hay.
- Hay? Nếu như liều lĩnh gặp nguy hiểm, để khiến toàn quân tan rã không ai chỉ huy, kết cục chặt đầu cả đám thì hay lắm à?
Thấy các tướng không nói nữa, Lý Thường đấm lên bản đồ: - Ai tiết lộ tin quân ta tới Đường huyện, vốn chúng ta có thể khiến Da Luật Hoa Tháp trở tay không kịp!
Phụ trách thám báo Lão Hổ đứng trong đám đông lí nhí nói: - Theo ti chức đoán, hẳn là đạo phỉ, bọn chúng rồng rắn lẫn lộn, có cả gian tế của nước Liêu, may chúng ta hành quân đủ nhanh, nếu không chúng ta còn bị người Liêu chặn cửa núi tập kích.
Lý Thường mặt lúc xanh lúc trắng: - Đợi chuyện này xong, lão phu nhất định giết hết đám đạo phỉ, tội thông đồng với địch không thể tha.
Vân Tranh biết ông ta áy náy vì nhận người ta hối lộ, liền cười nói: - Loại chuyện này không thể dự phòng được, ví như đây là lần đầu quan phủ Đại Tống có ghi nhận về con đường này, vậy mà khi chúng ta đi qua, đường thông suốt, rộng rãi, chứng tỏ đã được sử dụng bao năm rồi. Tri huyện Đường huyện cũng biết, nhưng lại không báo lên, chính là vì lợi ích trong đó, đây hẳn là con đường phát tài của tri huyện các đời.
Ngô Kiệt tán đồng: - Đúng là thế, nên chúng ta ngay từ đầu đã không có khả năng tập kích Da Luật Hoa Tháp.
Lão Hổ vẫn không hiểu: - Nhưng Da Luật Hoa Tháp đang đánh Định Châu vì sao lại dừng, có phải là chúng ta đã bị bại lộ mục đích từ lâu rồi không?
- Mục đích của chúng ta không khó suy đoán, ngươi không cần nghi ngờ chúng ta có gian tế. Vân Tranh trầm ngâm một lúc nói với Lão Hổ: - Các ngươi và Bột Bột mang phi ưng đi giám thị phương hướng Linh Khâu, xem xem Da Luật Tín mang theo bao nhiêu quân, chúng ta phải tranh thủ thời gian diệt Da Luật Hoa Tháp trước, nếu không bị hai đường giáp kích thì nguy to.
- Truyền lệnh đại quân không cần ẩn nấp nữa, dựng trải thổi cơm ăn cho no, nếu Da Luật Hoa Tháp đã có chuẩn bị, vậy chúng ta thống khoái đánh một trận.
Các tướng nhận lệnh rời đi, Lý Thường xấu hổ lắm, lúng túng một hồi không nói ra được.
Vân Tranh vừa nhìn bản đồ vừa nói: - Chuyện này chưa chắc là chuyện xấu, đạo phỉ Thái Hành Sơn ở đây cả trăm năm ròi, giết không hết được đâu, Lão Lý, không cần khó xử, không giết đạo phỉ là do ta quyết định, nếu ta nhất định muốn giết thì ông không khuyên nổi đâu.
Lý Thường hổ thẹn chắp tay rời đi, Cát Thu Yên đợi nãy giờ lập tức ở phía sau chui vào, ôm lưng Vân Tranh thổi hơi vào tai y.
- Làm nũng cũng vô ích, ta rất giận, sau này không cho phép nghe trộm ta họp nữa, chiều quá rồi, không còn chút quy củ gì nữa, về nhà ta sẽ nói với Khinh Doanh dạy bảo lại.
- Thực ra thiếp có thể giúp chàng chỉnh hợp lực lượng đạo phỉ Thái Hành Sơn giúp chàng, giống như trước kia từng giúp chàng thu phục cường đạo trong Thục, lập nên Tinh Bàn của ám vệ vậy. Cát Thu Yên nũng nịu, từ khi nàng có thai Vân Tranh không cho nàng quản chuyện ám vệ nữa, lúc đó tâm tư nàng cũng đặt hết vào đứa con, bây giờ rảnh rỗi lâu lại không chịu nổi nữa: - Võ lực của thiếp, cộng uy vọng của chàng, thiếp tin có thể khiến bọn chúng nghe răm rắp. Một khi có chuyện có thể dẫn quân nam hạ, hưởng ứng với đất Thục.
- Cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì thế, ta không định làm hoàng đế, cho nên dù nàng muốn làm hoàng quý phi ta cũng chịu thôi, trượng phu nàng giờ đã bận tối mắt, làm hoàng đế rồi còn thế nào? Nàng và Khinh Doanh suốt ngày đi theo sau lưng thần thiếp thần thiếp, đám Lạc Lạc thì quỳ trước mặt xưng thần? Phu thê không ra phu thê, cha con không ra cha con, bằng hữu cũng chẳng phải bằng hữu. Vân Tranh thở dài không thôi hết Tiếu Lâm, Tô Thức lại tới Cát Thu Yên cũng nghĩ mình có khả năng làm hoàng đế, người ngoài không đề phòng mới là lạ:
- Hi hi, không thích thì thôi vậy. Cát Thu Yên biết mình sai, khiến trượng phu phật ý, cười hì hì: - Hi hi, bọn chúng không thể giúp chàng hành quân đánh trận, nhưng thiếp cử chúng vào Yến Vân, không ngừng ám sát đại hộ, xúi bẩy kích động, chàng biết rồi, đó là sở trường của Di Lặc giáo, chỉ cần Yến Vân loạn, nước Liêu sẽ phải trấn áp, như thế nhân tâm cũng loạn, khi ấy chỉ cần người Khổng gia tăng thêm ảnh hưởng, thế nào cũng có người nhớ tới cái tốt của Đại Tống, sau này chàng sau này muốn thu phục Yến Vân cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, chẳng phải tốt sao?
Vân Tranh gật gù đưa tay bóp mũi nàng, quả nhiên không hổ danh là một trong những bồ tát đầu lĩnh của Di Lặc giáo, rất thông thuộc thủ đoạn mua chuộc nhân tâm, ý kiến này của Cát Thu Yên rất đáng cân nhắc, nhưng trước tiên cần toàn lực giải quyết cuộc chiến trước mắt đã.
Đến khuya ngày hôm đó thám báo truyền tin về, Da Luật Hoa Tháp rời thành tiến đánh, vì thế Vân Tranh hạ lệnh toàn quân nấu cơm ăn no, rạng sáng xuất phát, hành quân được năm dặm, tới con sông nhỏ vô danh phát hiện ra bóng dáng địch, hai quân dừng lại, đứng cách sông thị uy với nhau.
Lang nha bổng của Da Luật Hoa Tháp quả nhiên rất to, những chiếc gai nhọn dưới nắng sớm phản xạ ánh sáng rợn người, hắn cưỡi trên con chiến mã cũng to thái quá, trông như con gấu xám khổng lồ.
Có câu vật tụ theo loài, Da Luật Hoa Tháp to lớn uy mãnh, bộ hạ của hắn cũng toàn hán tử trên tám xích, đông nhung nhúc.
Vũ khí của bọn chúng hình như chỉ có lang nha bổng, chẳng thấy một cái thuẫn bài nào, trên mặt, người vẽ hoa văn xanh đỏ, áo da chỉ quấn đến hông, ngực đầy lông lá, tóc có cả đen lẫn vàng, hung, đứng cách con sông nhỏ đấm ngực hò hét ầm ĩ.
Vân Tranh khẳng định đám người này không phải người Liêu, cả Da Luật Hoa Tháp cũng chẳng giống người Khiết Đan.