Quyết định truy kích quân Liêu tức thì của Vân Tranh có phần do phẫn nộ, nhưng y cung có lý do của mình, Da Luật Hoa Tháp chỉ là một cánh quân tiên phong ỷ vào sức chiến đầu cường hãn đánh quá sâu, không có tiền quân hậu quân, không có tiền phong doanh, hộ quân doanh, hãm trận doanh, thậm chí không có cả cung thủ, nếu phải đối diện đội quân ít hơn, nhưng có quân chủng hoàn chỉnh, là chủ soái, Vân Tranh sẽ không để mình đưa ra quyết định công thành.
- Tấn công!
Cùng một mệnh lệnh ngắn gọn hạ xuống, hơn trăm chiếc nỏ tám trâu đẩy lên trên cùng hàng ngũ, những mũi đục công thành đúc bằng thép bách luyện bắn ra ào ạt, mục tiêu không phải địch mà là tường thành.
Tường thành ghim chi chít nỏ tiễn, tiên quân Tống dưới sự chỉ huy của Lương Tiếp ào ào xông tới, quả nhiên không hề bị cung thủ cản trở, bọn họ mau chóng tới được chân tường thành, miệng ngậm trường đao, nắm lấy nỏ tiễn trèo lên, trên đầu là dầu sôi cháy xèo xèo, đá gỗ lăn ầm ầm, đồng đội la hét ngã xuống vẫn không chùn bước, đây là lần đầu tiên Kinh Tây quân đối diện với cuộc quyết chiến hao tổn lớn như vậy.
Phía ngoài thành trận địa thần tí nỏ do Ngô Kiệt chỉ huy bắn tới mỏi tay vẫn không ngừng, không bị máy bắn đá uy hiếp, nỏ tám trâu liên tục được đẩy tới gần hơn, phá nát những tháp thuẫn đơn giản xuất hiện trên tường thành.
Hơn chục chiếc xe ngựa lớn từ bản trận của quân tống xuất phát, những chiếc xe này đều lắp súc gỗ thông lớn, còn nguyên lớp vỏ xù xì.
Sông hộ thành Đường huyện cạn khô, Da Luật Hoa Tháp khi đánh Đường huyện đã chặn nguồn nước của nó, đổ đất cát lấp đi, không ngờ tới mình ăn trái đắng.
Vân Tranh chỉ hạ lệnh tấn công, không giải thích với bộ tướng nguyên nhân, nhưng y tích uy đã lâu, tướng sĩ nhận lệnh là đốc hoàn thành.
Chủ soái không nói gì mới là khủng bố nhất, có nghĩa là quân tốt một khi vào thành, muốn làm gì thì làm.
Lương Tiếp dựa vào thân pháp nhanh nhẹn đã len lên tường thành trước tiên, thành Đường huyện chỉ có hai trượng, không tạo thành quá nhiều uy hiếp.
Đối diện với thế tấn công kiên quyết của quân địch, Da Luật Hoa Tháp ở trên tường thành không ngờ lại luống cuống, quả thật là vậy, xưa nay hắn luôn ở phe xông lên tấn công, cũng chưa bao giờ tham gia thủ thành, không thể chỉ huy phòng thủ hiệu quả, công cụ thủ thành không có, vũ khí mang theo không thích hợp, quân sĩ không sao phát huy được sức chiến đấu cường hãn vốn có, liên tục để quân Tống leo lên tường thành, kết hợp thành đội ngũ chiến đấu năm người, mở rộng chiến quả, hắn đành ra lệnh bỏ tường thành đợi quân Tống tiến vào, chiến đấu ở đường phố.
Bởi thế cổng thành chẳng mấy chốc nổ tung, chỉ trong một buổi sáng, quân Tống đã không chế được ba cổng thành.
Tính toán của Da Luật Hoa Tháp đổ vỡ, quân Tống đánh thành quyết liệt, nhưng vào thành rồi rút kinh nghiệm không đánh giáp lá cà với địch nữa, nên không truy kích, mà củng cố trận địa, tiếp đó dùng nỏ tiễn gài thuốc nổ liên tục bắn phá những ngôi nhà xung quanh, làm quân Liêu nấp bên trong chưa có cơ hội tác chiến đã mất mạng vô nghĩa.
Quân Tống không phải muốn đoạt thành mà là hủy thành.
Quả thực sai một ly đi ngàn dặm, Da Luật Hoa Tháp cuống quít dẫn quân đoạt lại tường thành, nhưng tên bắn liên hồi làm chúng không cách nào tới gần.
Chia cắt thành thị là sở trường của quân Tống, chia cắt thành trì của chính mình càng thuần thục, quân Liêu bình thường không tới nông nỗi này, nhưng quân dưới trướng Da Luật Hoa Tháp là man nhân phương bắc, vô cùng hung mãnh ở đồng hoang, bọn chúng có thể vô địch khi tác chiến dã ngoại, nhưng gặp địa hình phức tạp như vậy, hoàn toàn không biết làm thế nào.
Lác đác có một vài quân Liêu vượt qua mưa tên lửa đạn tới tường thành, bị mười mấy quân Tống dùng trường thương đâm thủng lỗ chỗ.
Vân Tranh đã vào thành, chậm rãi bước đi giữa đống đổ nát, trường kiếm trong tay loang lổ máu, giáp trụ cũng không chỗ nào còn nguyên màu cũ, đó là vì cách giết người của y không đúng.
Hàm Ngưu đi bên cạnh tay cầm chùy đập nát đầu một tên quân Liêu bất thình lình xông ra, thấy trong hầm có động tĩnh, dùng tiếng Hán hỏi một câu, không thấy trả lời, châm lửa ném luôn tạc đạn xuống dưới, dùng chân giữ cửa hầm.
Một tiếng nổ bị kìm nén làm mặt đất rung rung, khói đen bốc lên, Hàm Ngưu đá thêm một viên gạch xuống hố lớn, lại theo Vân Tranh tới chỗ khác.
Da Luật Hoa Tháp nhận ra sách lược sai lầm, nhưng quá muộn để sửa sai, tấn công thì không được, lùi lại vào trong những con ngõ hẹp càng làm tăng uy lực cho thuốc nổ mà thôi, người Tống hoàn toàn không bận tâm tới giữ gìn bất kỳ thứ gì, như muốn quét sạch mọi thứ cản đường.
Vòng vây ngày một siết chặt, lúc này chiến sự mới trở nên kịch liệt hơn, nhưng quân Liêu cuồng bạo không thể gây tổn thất lớn cho quân Tống đã áp đảo hoàn về số lượng.
Khi mặt trời ngả về phía Tây chiến trường đột nhiên lắng xuống, trừ lửa cháy lách tách chỉ còn tiếng gió tối thổi ù ù qua những đống đổ nát.
Một người Khiết Đan giơ cờ sừ giả đi về phía quân Tống hô lớn: - Vân tướng quân, tướng quân nhà ta có điều muốn nói.
Vân Tranh giơ nỏ bắn xuyên ngực hắn, tiếp tục dẫn người tiến lên: - Muốn nói gì thì gặp diêm vương mà nói.
Phủ huyện lệnh nằm ở trung tâm huyện thành, cao hai tầng rất bề thế, một đám người Liêu cầm lang nha bổng bảo vệ xung quanh, liên tục gõ bổng xuống đất, dùng cách thức đó để cổ vũ bản thân, song không tên nào xông lên, cho dù kẻ địch hung ác nhất đối diện với tình thế này cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Bỗng nhiên đám người Liêu tách ra, hai nữ tử mỹ lệ xuất hiện, trong mắt không hề có sự sợ hãi, chỉ có vui mừng và tán thưởng, quân Tống giơ nỏ tiễn nhưng không bắn, để lại nữ tử thong thả bước tới, trong cảnh khói lửa gươm đao đó, tạo thành cảnh đẹp khó diễn tả.
Hàm Ngưu đi ra cẩn thận hộ tống hai mỹ nữ tới bản trận, trước mắt họ là Vân Tranh toàn thân đẫm máu.
- Còn bao nhiêu tỷ muội sống sót?
Lục y nữ tử nước mắt vòng quanh, giọng thảm thiết: - Chưa tới hai trăm, sống không bằng chết!
Vân Tranh trầm mặc hồi lâu: - Nói với Da Luật Hoa Tháp, thả hết các tỷ muội ra, ta tha cho hắn không chết.
Tử y nữ tử lau nước mắt nhoẻn miệng cười: - Đại tướng quân chinh chiến tứ phương, sao có thể vì mấy phụ nhân nữ tử mà cong lưng được, Da Luật Hoa Tháp phái tỷ muội bọn thiếp tới đây là muốn xin một con đường sống, không ngờ người như vậy tới cuối cùng lại trở nên hèn hạ.
- Thiếp thân ở trên lầu gác nhìn thấy tên đạn của quân ta đang ra uy, vì sao tới đây lại dừng? Tướng quân hãy hạ lệnh đi, tỷ muội bọn thiếp cho dù bị chiến mã đạp nát cũng sẽ ngậm cười chín suối, tướng quân cứ hạ lệnh, các tỷ muội nhờ cậy, chỉ muốn mau chóng được chết mà thôi.
Vân Tranh đứng lên chắp tay: - Khổ cho các nàng rồi, Vân Tranh hận không thể tới sớm một tháng.
Lục y nữ tử thong thả đi tới: - Tướng quân chiến giáp đầy dấu máu, tuy trông hung hãn, nhưng rốt cuộc không hề thiếu phong thái phong lưu của Đại Tống ta. Thiếp thân từng được nghe tướng quân là anh hùng hảo hán, lại còn xướng danh Đông Hoa Môn, văn chương vô song, vậy mà nghi dung thế này há chẳng phải bị các tỷ muội chê cười, hãy cho thiếp thân chỉnh trang lại.
Thấy lão gia đã đồng ý, Hầu Tử nhanh chóng lấy một bộ quần áo sạch, Hàm Ngưu bê luôn một chum nước tới, lục y nữ tử thong thả gỡ búi tóc cho Vân Tranh, miệng ngậm một chiếc lược, tử y nữ tử thấm ướt khăn, lau đi vết máu trên khải giáp, dù ở trong khe hở cũng không bỏ qua, động tác ôn nhu tỉ mỉ.
Cùng lúc đó là tiếng nổ rung trời, ngọn lửa màu xanh lè lan đi khắp phủ nha.
- Đó là lân hỏa đạn, một khi bị bám lên người là như dòi bám thân, nếu không phải là thâm thù đại hận hoặc là lúc cực độ hiểm nguy thì không dùng, có một vị cao tăng đắc đạo nói với ta, thứ này quá âm độc không nên xuất hiện ở nhân gian, người dùng nó sớm muộn cũng bị báo ứng.
- Các nàng có tin không?