Trí Tuệ Đại Tống

- Hắt xì, hắt xì... Vân Tranh không hiểu sao bỗng nhiên hắt hơi một tràng dài, không hề biết rằng minh sắp thành thầy nhi đồng, quyết đoán cho rằng mình bị cảm, lấy khăn tay ra xì mũi, lau cho đến khi mũi đỏ chót lên, chắp tay với đám huân quý đại thần trong phòng bệnh rồi, cáo lỗi, chuẩn bị về nhà dưỡng bệnh đây.

Lúc này bệnh là tốt nhất, đám người kia đã bắt đầu thảo luận tới đoạn phái ai đi cùng hoàng đế gặp hoàng đế nước Liêu rồi.

Thạch Trung Tín thấy Vân Tranh trắng trọn đánh bài chuồn, cách đó không xa Cao Kế Tuyên lại tỏ ra háo hức, thế là kệ ánh mắt hung ác của Hàn Kỳ chắp tay nói một câu "mót tiểu", rồi đuổi theo Vân Tranh.

Vân Tranh đi mất, không khí hội nghị đột nhiên chùng xuống, mọi người cứ như mất đi trọng tâm, chẳng ai muốn ý kiến thảo luận gì nữa, Hàn Kỳ hỏi mấy câu, thấy trong phòng chẳng ai nói, chỉ vờ vịt gật gù tán đồng, phải vỗ bàn tuyên bố giản tán.

Cao Kế Tuyên liếc quanh một vòng, đứng dậy vuốt râu tự tin nói: - Mạt tướng cho rằng mình...

Hàn Kỳ là xu mật sứ, tuy là quan văn nhưng trong hệ thống võ tướng, ông ta là người đứng đầu, không chút nể mặt cắt ngang: - Người đi theo bệ hạ không những có tài tùy cơ ứng biến, càng cần có uy thế trấn áp cục diện, chống lưng cho bệ hạ, ông không phải người thích hợp đâu.

Cao Kế Tuyên không phục: - Chỉ cần cho mạt tướng một đạo quân tinh nhuệ.

- Tinh binh Đại Tống ta hiện chủ yếu trong tay Địch Thanh và Vân Tranh, ông cho rằng mình chỉ huy được đám kiêu binh mãnh tường đó sao?


Hàn Kỳ nói xong phất tay áo bỏ đi, Vân Tranh đề phòng mình, chỉ có Lão Bao xưa nay luôn được Vân Tranh tôn trọng, chỉ ông ấy mới thuyết phục được, mà Lão Bao chưa tới.

Cao Kế Tuyên thấy huân quý khác lần lượt đi qua bên cạnh không ai nói giúp một câu, nghiến răng ken két, Cao gia vì nước tử chiến, chẳng được người ta tôn trọng hơn, chuyện hiểm nguy như đi theo hoàng đế hội diện hoàng đế nước Liêu, người ta không làm, mình cầu chẳng được, nhất thời lòng như tro tàn, không hiểu mình làm sai điều gì.

- Đệ muội cũng ở đây à? Thạch Trung Tín đuổi theo tới Thanh Trúc viện vẫy tay chào Cát Thu Yên, sau đó trơ mặt ngồi xuống bên cạnh Vân Tranh đang kéo chăn chuẩn bị ngủ.

- Đây là nội trạch nhà ta đấy! Vân Tranh ngồi thẳng dậy quát tháo:

- Vậy nội trạch nhà ta thì sao, ngươi xông vào có bao giờ hỏi gì không? Cái gì không nên thấy đều thấy hết rồi, tiểu thiếp của ta thiếu mỗi điều ngủ cùng ngươi nữa thôi, chẳng thấy ngươi kiêng kỵ gì.

Vân Tranh nằm xuống thở dài sườn sượt: - Cao Kế Tuyên muốn đi, các người cử ông ta đi là được, hiện giờ tâm trí ta có vấn đề, vừa xong còn cảm lạnh, hắt hơi mấy cái ai cũng thấy, tha cho ta đi được không?

- Ài, chuyện chiến trận thắng thua không ai tính, nhưng hoàng hậu thiên kiều bá mị của người ta bị mất một cánh tay, thâm thù đại hận đấy, Liêu hoàng nhất định không bỏ qua cho bệ hạ. Ngươi hay dở còn có thể kháng cự được một trận, Cao Kế Tuyên mà đi... Thạch Trung Tín nhìn quanh nhỏ giọng nói một câu đại nghịch: - Chúng ta sẽ có chủ tử bốn năm tuổi mất.

- Đàm phản quỷ gì, các ngươi đẩy ta vào miệng hổ, ta ngu gì mà đi. Vân Tranh kéo chăn đắp lên, lảm nhảm: - Đàm phán là một quá trình nhường bộ, thỏa thuận với nhau, vậy mà Hàn Kỳ đưa ra điều kiện cứng rồi, còn đàm phán cái quái gì nữa.

- Còn cái gì mà Liêu hoàng phải cưới một vị công chúa Đại Tống, địa vị là quý phi, gì? Muốn đồng hóa huyết thống hoàng thất nước Liêu à, bệ hạ đã tính đồng hòa Vân gia rồi, ngay cả Liều hoàng cũng không bỏ qua, người ta tâm cao khí ngạo có đồng ý cái rắm. - Đại Tống ta có phải cũng kết hôn với công chúa nước Liêu không, công bằng lắm. Không đúng, hai vị hoàng đế sẽ không bao giờ đụng vào hai công chúa này, chẳng qua mỗi hoàng cung thêm một cái bình hoa.

- Vậy sao Hàn Kỳ lại trịnh trọng nhấn mạnh, nhất định là có chuyện ta chưa biết, đang đào bẫy gì đây, Lão Thạch, có phải ông dấu gì ta?

Thạch Trung Tín đấm ngực kêu oan: - Có trời làm chứng, ngươi biết gì ta cũng biết thế thôi, ta cũng cảm thấy chuyện này rất vấn đề, làm sao mà nhanh chóng xúc tiến chuyện gặp gỡ nhanh như thế được, Bàng Tịch thì ở Đông Kinh không thể thương lượng, như thế chắc chắn bọn họ có dự mưu.

- Toàn điều kiện bất lợi cho nước Liêu, lại không cho mặc cả, đàm phán hỏng là cái chắc, đám người đó đã biết đàm phán không thành, sao còn muốn hoàng đế đi? Còn muốn ta vắt óc bảo vệ hoàng đế? Nói một câu khó nghe, chẳng lẽ đám quan văn đó định làm thịt hoàng... Ưm...


Thạch Trung Tín bịt ngay mồm Vân Tranh, ba hồn bảy vía bay một nữa: - Gia gia ơi, cái này mà ngài cũng dám nói à, mau bỏ suy nghĩ đó đi, không ai dám làm thế, đề xuất hội kiến do chính hoàng đế đưa ra, không ai xúi bẩy.

Vân Tranh đẩy Thạch Trung Tín ra, rút khăn tay lau miệng: - Dù sao ta cũng thấy chuyện này không bình thường, né được thì cứ né, Lão Thạch tốt nhất ông cũng chuồn đi.

- Việc quái gì phải chuồn, chuyện này chẳng ai tính tới lão tử, Hàn Kỳ chó má, vào quân doanh của ta muốn làm gì thì làm, coi ta là không khí. Nhưng mà an nguy của bệ hạ

Vân Tranh thở dài: - Yên tâm đi, ta chỉ không muốn làm theo sắp đặt của đám quan văn thôi chứ không phải là không muốn đi theo bệ hạ, ta đang đợi bệ hạ lên tiếng, chuyện phải theo ý ta mới được.

Một câu nói làm Thạch Trung Tín vui mừng ngay, sờ trán Vân Tranh: - Sốt nặng quá, không được, lát nữa ta bảo quản gia mang tới vài miếng ngọc Côn Lôn để giảm sốt, chậc chậc sờ còn sướng hơn da mỹ nhân nhé..

Chẳng ai coi Thạch Trung Tín ra cái gì, nhưng hoàng đế rất tín nhiệm ông ta, nên ông ta có quyền mật tấu, quan lại khắp thiên hạ chỉ hai mươi người có quyền này, đủ thấy ông ta được tin tưởng ra sao.

Năm xưa Đông Kinh bị kẻ gian đốt, quan viên chủ quản chính là Thạch Trung Tín và đệ đệ ông ta, hoàng đế nổi cơn lôi đình muốn nghiêm trừng, kết quả thế nào, chẳng qua chẳng qua mặt bị văng phải ít nước bọt của hoàng đế mà thôi.

Ngồi trong ngự niễn, Triệu Trinh nhận được mật tấu của Thạch Trung Tín, bất kể ngươi ngang ngược thế nào, nhưng một khi hoàng đế truyền lệnh xuống là chấp hành, như thế mới được.

Cho nên Vân Tranh lờ đi mệnh lệnh của xu mật sứ không sao, Triệu Trinh còn vui vẻ, chứng tỏ Vân Tranh chỉ nghe lệnh từ hoàng gia, không nghe lệnh người khác.


Hội minh với hoàng đế nước Liêu là đỉnh cao chính trị do Triệu Trinh thiết kế, thông qua cuộc chiến tuyên bố với Liêu hoàng chưa đủ tư cách lên mặt với mình, cùng là hoàng quyền chí cao vô thượng, chỉ có bình đẳng đối thoại mới là phương thức giải quyết sự việc, không thể có chuyện tùy tiện đuổi sứ tiết nước Tống về, nói một tiếng tăng gấp đôi tuế tuệ là trẫm phải nghe theo.

Trong mắt Triệu Trinh, thông qua cuộc chiến thảm liệt này, mục tiêu của Đại Tống đã đạt được, địa vị bình đẳng đối thoại là vô cùng quan trọng, thông qua chiến tranh có được càng thể hiện uy thế của mình.

Hắn chẳng quan tâm cùng Liêu hoàng bàn việc gì, hắn để ý bản thân ý nghĩa của chuyện hội minh thôi.

Đột nhiên cảm thấy niện giá rung rung, không đợi Triệu Trinh hỏi, Trâu Đồng Minh thò đầu vào bẩm báo: - Khởi bẩm bệ hạ, quân Kinh Tây tới hộ giá, đang tới là tiền quân thống chế Tiếu Lâm, vốn xuất thân từ Hài nhi quân.

Tiếp đó có cung nữ vén rèm, Triệu Trinh nhìn thấy xa xa có vô số kỵ binh màu đen tràn tới, vó ngựa nện trên mặt đất như sấm rền, mỉm cười: - Bầy sói của trẫm tới rồi.

HẾT!

Ngày mai mình phải về quê có việc gia đình, nên xin nghỉ một ngày nhé, ngày kia sẽ post như bình thường .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận