Vân Tranh rất muốn chôn thuốc nổ ở Bình Hình đài, nổ bùm một cái cho xong việc, nhưng nghĩ chỉ là nghĩ thôi, sau khi nghe Hàn Kỳ tới nói chuyện chuẩn bị hoàn tất, giọng chẳng có chút tinh thần nào: - Sớm kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này cũng tốt, đánh trận chả có mục tiêu, chỉ biết lao lên chém giết loạn bậy, đánh bại địch không có hiệu quả tương ứng, hao phí tiền bạc sinh mệnh, rốt cuộc là hai bên đều thiệt hại.
- Lão Hàn, ta thực sự mệt lắm rồi, sau chuyện này ta sẽ từ chức vụ ở Nhạn Môn Quan, tĩnh dưỡng vài năm,Lão Bao cũng nói đầu óc ta có vấn đề, nên ta muốn về quê làm ruộng.
Hàn Kỳ nhìn chằm chằm Vân Tranh một lúc như đánh giá: - Năm năm qua Vân hầu ngựa không ngừng vó, nên nghỉ ngơi một thời gian rồi. Sao, định về quê nhà Đậu Sa quan?
Vân Tranh gật đầu: - Nơi đó còn ít dân điền năm xưa triều đình cấp, chắc để hoang mất rồi.
- Vân hầu thực sự là người có phúc nhất đấy, lão phu muốn về quê một chuyến khó càng thêm khó, cũng không việc gì phải dấu ngài, một trong điều kiện nước Liêu đưa ra là ngài phải thoái ẩn, ít nhất không được xuất hiện ở biên cảnh Tống Liêu. Lão phu đang không biết nói với ngài ra sao đây...
Vân Tranh biết mình được quy tội gây ra xung đột biên giới, nhưng y chẳng bận tâm: - Người Liêu đánh giá cao ta thật đấy, giờ ông có thể ăn nói với người Liêu rồi, Vân Tranh đã chuẩn bị về nhà, làm ruộng, chăn dê. Nói rồi đứng dậy nhìn phương xa: - Ta muốn về nhà, ta nhớ nhà rồi.
Ngày quý sửu tháng tám, cuối cùng đã tới thời gian nghị định.
Hoàng đế đích thân suất lĩnh đội ngũ tế tự rầm rộ tới Bình Hình đài, chỉ thấy trong đội ngũ nghi thức xe ngựa chỉnh tề, trận hình nghiêm chỉnh, cờ bay phất phới, trống nhạc vang lừng.
Theo lễ chế Đại Tống, hoàng đế xuất hành tùy tầm quan trọng mà phân theo bốn cấp là đại giá, pháp gia, tiểu giá và hoàng huy, trong đó đại giá dùng trong trường hợp giao tự, tịch điển.
Giao tự là đại lễ tế thiên địa, cầu cho giang sơn vững bền, xã tắc an khang, tỏ lòng thành với thần linh và tổ tiên, cũng là vì biểu thị quyền uy vô thượng của hoàng đế, quy mô nghi trượng cực lớn và phức tạp, xe liễn 61 chiếc, ngựa 2873 con, trâu 36, voi 6, nhạc khí 1701 bộ.
Những thứ này do lễ quan phụ trách, trách nhiệm của Vân Tranh là điều khiển ba nghìn quân tốt, bảo vệ an toàn cho 5681 người trong đội ngũ.
Bột Bột vô cùng hâm mộ theo sát sau lưng Tô Thức, không ngừng ngó ngang ngó dọc.
Đội ngũ y trượng hoa lệ làm nó say mê, trên trường thương buộc đuôi báo, trên xe ngựa khảm các loại trân châu mà nó phải dùng mạng mới đổi được, các loại cờ đủ màu đủ kích cỡ, che kín mặt trời.
Theo sau liễn giá là một chiếc thiên sương xa cải tiến, chiếc xe nặng nề mỗi bước di chuyển là làm đất rung núi chuyển, mười sáu con lừa tráng kiện vất vả kéo bảo lũy chiến tranh ba tầng này tiến lên.
Trên nóc xe là hai chiếc nỏ tám trâu sẵn sàng phát động, tầng hai mở ra là mũi nỏ pháp nhọn hoắt, sáu quân tốt thân hình nhỏ nhắn ngồi khoanh chân, trên sàn, chỉ cần tù và nổi lên, bọn họ sẽ lập tức bắn chiếc nỏ tiễn lắp lân hỏa đạn ra, mở đường máu cho hoàng đế rời khỏi chiến trường.
Vân Tranh ngồi im lìm ở tầng thứ ba, toàn thân giáp trụ, hai tay đặt trên đầu gối, giáp mặt hạ xuống, sau lưng y cắm chiến kỳ phi hổ rách nát, nhưng tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
Triệu Trinh hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải trong xe, rất hài lòng với sự bảo vệ của cỗ máy chiến tranh này, dùng đốt ngon tay gõ cái đinh sắt lớn trên xe: - Hàn khanh, trong quân ta bao nhiêu nhiêu chiếc xe này?
Hàn Kỳ chắp tay đáp: - Bệ hạ, tổng cộng của 170 cỗ thiên sương xa, đều thuộc về Hoài Hóa quân của Kinh Tây, đội quân này chuyên môn phòng thủ.
Triệu Trinh ngạc nhiên: - Bảo lũy di động hùng vĩ này mà không dùng trong tiến công à?
- Bệ hạ, vì hùng vĩ nên nặng nề, hiện tác chiến trên chiến trường chú trọng nhanh nhẹn thuận tiện, kỵ binh chợt đông chợt tây phiêu hốt bất định, thiên sương xe khó theo được bước tiến chủ lực, nhưng dùng vào việc phòng thủ thì vẹn toàn.
- Một trăm bảy mươi cỗ hơi thiếu. Triệu Trinh có chút tiếc nuối:
- Xe này chế tác khó khăn, mỗi chiếc tốn sáu trăm quan tiền, vì trang bị nỏ tám trâu, nỏ pháp, móc câu và mũi nhọn mở đường. Triệu Trinh nhìn Vân Tranh ngồi uy nghiêm ngay ngắn đừng sau, từ đầu tới cuối không không nói không rằng, cũng không thèm để ý tới bọn họ, nhỏ giọng nói: - Thường ngày nóng tính là thế, nói chuyện vài câu không vừa ý là động thủ, lúc này thì lạnh băng như người chết.
Hàn Kỳ cười, làm ra vẻ hiểu biết giải thích: - Đại tướng quân một bước vào trạng thái thời chiến là thế, chỉ suy tính hoàn thành nhiệm vụ, không có lễ pháp và nhân tình, bệ hạ chớ trách.
- Trẫm tất nhiên không trách tội, trong quân vốn phải như thế, hơn nữa đại tướng quân là vì lo cho an nguy của trẫm cả, đi thôi, lên liễn giá, xe này chòng chành không chịu nổi, hơn nữa cũng cản trở đại tướng quân phát hiệu lệnh.
Trở về xe, Hàn Kỳ ôm triều vật ngồi trên sàn trải thảm êm ái, dù trên đầu là mặt trời chói chang, ông ta vẫn giữ nguyên đại triều phục thùng thình phức tạp.
Triệu Trinh ngồi về chủ vị, thấy một đám lão thần ngồi phơi nắng, sai Trâu Đồng Minh che ô cho họ.
Hàn Kỳ mỉm cười nói: - Đây là lần giao thiệp với người Liêu thoải mái nhất, trước kia người Liêu luôn ỷ vào vũ lực gây sức ép, giờ xem bọn chúng có gì để nói.
Hàn lâm đại học sĩ Tống Thụ chủ sự Hồng Lư Tự không bỏ lỡ thời cơ kẻ khổ: - Ngài tiếp xúc với người Liêu còn ít, Hồng lư tự là nha môn chủ yếu giao tiếp với người Liêu mới gọi là khổ không kể siết, mỗi lần tiếp xúc là một lần nhẫn nhịn, rốt cuộc có ngày được nở mày nở mặt, người Tây Hạ cũng không còn ngông nghênh như trước, khà khà, đều là nhờ Vân hầu vất vả chinh chiến.
Lý Thục vuốt râu: - Không chỉ Vân hầu, Vân phu nhân cũng rất uy phong, lần trước vì chút va chạm với nô phó trong phủ, đích thân dẫn gia nhân đánh một đám lưu manh thê thảm, đám lưu manh vốn là người bang hội, rất hung dữ, lão phu còn cứ lạ sao gia phó Vân gia hung dữ như vậy, tới đây thì hiểu rồi, nhất định là dũng sĩ bách chiến từ chiến trường lui về.
Thạch Trung Tín hừ một tiếng: - Ông có ý gì, đó là những quân sĩ thương tàn từ chiến trường về, những người đó một khi rời quân thường có kết cục thê thảm, không thể mưu sinh, phủ tướng quân trong kinh có nhà nào không có nhân thủ như thế, lão binh theo mình huyết chiến, chẳng lẽ để lưu lạc khổ sở ở đầu đường?
Lý Thục vội vàng xua tay: - Lão phu không hề có ý chỉ trích Đại tướng quân, chỉ muốn nói rằng đây là thiếu sót của chính sách, trước nay binh sĩ thương tàn lùi về, chỉ được cho ít tiền lương rồi thôi, làm thế là không thích hợp.
- Đại Tống ta đạo tặc nhiều như nấm sau mưa, không ngừng có lão binh tụ tập với nhau, chỉ cần có chuyện bất bình là dựng cờ nổi dậy, triều đình diệt Vương Ma Tử có Lý Hắc Tử, không hết được, châu phủ quản lý nông thôn rất yếu, thế nên dễ dàng chiếm núi xưng vương, dần dần thu hút cả bách tính không được bảo hộ, rồi đánh ngược lại châu phủ.
- Lão phu cho rằng với lão binh xuất ngũ, chỉ cần hai chân chưa tàn tật thì nên toàn thể nhập vào sự quản chế của châu phủ, để bọn họ làm nha dịch, chỉ tốn thêm ít tiền lương, có thể bảo vệ được châu phủ, tránh xuất hiện phản loạn, bóp chết từ trứng nước, đó là cách đỡ tốn tiền nhất, lão binh kia cảm niệm hoàng ân, nhất định càng thêm trung thành.
Thạch Trung Tín gật đầu lia lịa, giọng thì sặc mùi mỉa mai: - Đúng là cách hay, ài tướng môn cho dù muốn bố trí thuộc hạ, cũng giải quyết được bao nhiều người, nói không chừng bị đàn hặc là nuôi dưỡng tử sĩ.
Hàn Kỳ nhíu mày, ông ta vì chuyện này mà tranh luận với Vân Tranh một chập rồi: - Ai nói ông nuôi dưỡng tử sĩ, đám gia tướng nhà ông ngoài ăn chơi trác táng thì có tác dụng gì?
Thạch Trung Tín sợ gì Hàn Kỳ, ôm cái bụng lớn tiếp tục nói: - Các vị tới đây chứng kiến uy nghiêm thực sự của hùng binh, nhìn thấy người ta có gia phó cường hãn, nhà mình không có, cho nên khó chịu chứ gì, lão phu hiểu tâm lý này, nếu cần thì nói một tiếng, lão phu bảo đại tướng quân phái tới phủ một ít mà dùng, đừng giở trò đâm sau lưng hại người.