Lúc này hai ngựa lướt qua nhau, đao thương lần nữa va chạm tóe lửa, Cát Thu Yên để ý thấy Tiêu Hồng Châu vừa rồi có động tác đáng nghi, là nữ nhi giang hồ, đối với ám khí hiểu quá rõ, tức thì rút cường nỏ ra, binh tướng nước Liêu thấy cảnh đó nổi giận hò hét tràn lên, muốn dùng thân thể đỡ tên này cho công chúa.
Liếu Lâm cũng không chậm hơn, quát lớn một tiếng, quân trận nước Tống hô vang, trường thương chĩa ra phía trước, sẵn sàng xung kích.
Không ngờ tích tắc tình huống xấu đi tới mức này, Da Luật Hồng Cơ đứng bật dậy, quát lên với Tống Thụ: - Nàng ấy làm sao, trẫm quyết không tha cho các ngươi.
- Đại tướng quân, mau ngăn cản tỳ thiếp của ngài! Văn Ngạn Bác rời khỏi vị trí chạy tới nói gấp, văn võ bá quan Đại Tống bật cả dậy:
Tống Thụ hết hồn định chạy xuống ngăn cản, nhưng làm sao mà kịp, Cát Thu Yên đã xạ kích, Tiêu Quan Âm nhắm mắt quay đầu đi.
Tiêu Hồng Châu không cần quay người nhìn hai ngựa vừa giao nhau là hơi rùn vai xuống rút chùy gài bên hông ném ngược lại, chưa biết kết quả đã thấy cơn đau tước đoạt toàn bộ ý chí của mình, trời đất đảo lộn, trường đao rời tay, thét lên một tiếng ngã xuống ngựa, nghe thấy vố số dũng sĩ Khiết Đan giận dữ gầm thét.
Cát Thu Yên cũng bị chùy đập trúng giáp trụ trước trán, chỉ thấy mặt mày say xẩm, máu tươi túa ra che mờ mắt, cố giữ lấy cương ngựa, nhưng đầu óc váng vất không chỉ huy, ngã xuống...
- Thu Yên! Đại thanh mã phóng như bay, khi Vân Tranh tới nơi thì Cát Thu Yên bất tỉnh, mặt be bét máu, toàn bộ tâm trí bị nỗi sợ hãi choán lấy: - Đừng, đừng...
- Tiểu tẩu tử chỉ bị ngất thôi. Tô Thức đã tới nơi cởi mũ trụ Cát Thu Yên nói nhanh:
Bên cạnh ba người chiến mã rầm rập xông qua, tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt, trong lòng Vân Tranh chỉ nghĩ tới nữ tử trong lòng, kiểm tra mạch Cát Thu Yên, thấy mạch vẫn mạnh, nhẹ lòng, còn chuyện bị hủy dung thì không sao, sống là tốt rồi.
Hàn Kỳ đích thân mang kim lệnh của hoàng đế yêu cầu quân Tống lui lại, cùng lúc đó phía nước Liêu cũng thổi tù và thu quân, lúc này hai vị hoàng đế là người trấn tĩnh nhất, hơn ai hết bọn họ là người không muốn hai nước tiếp tục nổ ra chiến tranh.
Tiếu Lâm nghe nói Cát Thu Yên không chết, kiềm chế bộ hạ chầm chậm lui về, Da Luật Tín cũng quát lui quân Liêu, lúc này khai chiến là vô cùng thiếu lý trí, hoàng đế hai bên chỉ cách một tầm tên bắn, nếu chẳng may có bề gì, hai nước đều không chịu nổi tổn thất.
Tống Thụ sợ tới hồn xiêu phách lạc, nhìn Tiêu Hồng Châu được khiêng về, mũi tên vẫn ghim ở bên vai, ông ta không ngừng cầu khẩn, nữ tử này vạn vạn lần đừng chết.
Một lúc sau ngự y bẩm báo, Tiêu Hồng Châu bị thương ở vai, nỏ tiễn ăn sâu vào thịt ba tấc, không ảnh hưởng tới nội tạng.
Da Luật Hồng Cơ tựa hồ bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào, bảo với Tống Thụ: - Sớm nghe nước Tống là nơi thiên bảo, ca vũ ở đâu, biểu diễn cho trẫm xem.
Tống Thụ đứng lên cáo từ, khi xuống đài nhìn nén hương trong lò, lửa đã tắt..
Triệu Trinh nhìn phía dưới, hai quân chỉ một thoáng va chạm đã để lại mấy chục xác người ngựa, mùi máu tanh theo gió bay tới làm hắn buồn nôn, đây là lần đầu hắn tận mắt thấy hai quân giao chiến, cảnh tượng đó làm hắn chấn động vô cùng, sinh mệnh con người không nên lãng phí như thế, lệnh: - Quét dọn chiến trường, hòa đàm đi.
Giáp sĩ trên chiến xa gõ trống cao hơn một người, đại quân nước Tống dần dần lùi ra sau, đồng thời tiếng tù và nước Liêu cũng ù ù truyền đi, kỵ binh quay đầu, giáp sĩ hai bên trên Bình Hình đài mang đi thi thể tướng sĩ chiến tử thuộc phía mình.
Rất nhiều người đi lên lau chùi vết máu, trải tấm thảm hoa mỹ lên mặt đất.
Hoa văn mẫu đơn của nước Tống trông phú quý hoa lệ, hình vẽ phi ưng thương lang của nước Liêu hào khí mạnh mẽ.
Như chưa từng có chuyện đổ máu xảy ra.
Tống Thụ triều phục trang trọng, đứng trên thảm mẫu đơn phú quý, ôm triều vật hướng về phía mặt trời váy ba vái, bắt đầu đọc: - Đạo đức nhân nghĩa, phi lễ bất thành, giáo huấn chánh tục, phi lễ bất bị
Phân tranh biện tụng, phi lễ bất quyết. Quân thần thượng hạ phụ tử huynh đệ, phi lễ bất định. Hoạn học sự sư, phi lễ bất thân.
- Anh vũ biết nói cũng không vượt khỏi loài chim, con Tinh tinh tuy biết nói nhưng cũng vẫn là loài cầm thú. Nay người mà vô lễ tuy biết nói mà chẳng cũng có tâm như cầm thú chăng? Phàm cầm thú vô lễ nên cha con sống thành bầy đàn tạp giao không trên dưới lễ nghĩa. Vì thế nên thánh nhân đặt ra chuẩn mực làm ra lễ để dạy người. Khiến mọi người có lễ, biết tự phân biệt mình với cầm thú. Quả thật vậy, phàm là người thì phải biết lễ và hành theo lễ vậy.
Hát tới đó mười sáu linh nhân ăn mặc đẹp đẽ lướt ra ca vang: - Người ta nguồn gốc từ đâu?
- Cây có gốc mới nở cành xanh ngọn, nước có nguồn mới bể rộng sông sâu, có tổ tiên mới có chúng ta...
Cát Thu Yên thấy mặt mát lạnh dần dần hòi tỉnh, vừa mở mắt đã muốn ngồi dậy, Vân Tranh ấn xuống, nói nhỏ: - Đại lễ nghi bắt đầu rồi, lễ quan đang xướng tán, không ai hiểu gì hết, nàng không thích nghe đâu, ngủ tiếp đi, đầu hết sưng sẽ không sao.
Nàng tức thì hoảng loạn: - Mặt thiếp, mặt thiếp...
Vân Tranh giữ tay Cát Thu Yên: - Mặt nàng thế nào cũng là lão bà của ta, huống hồ chỉ sưng lên thôi, ngoan nằm yên, hoàng đế đang nhìn trộm nàng kia kìa.
Cát Thu Yên nghe thế càng kinh hãi: - Thiếp đang ở đâu?
- Quan tâm làm gì, ta muốn nghỉ phép hoàng đế không cho, chẳng lẽ không cho ta chiếu cố lão bà? Hừm, bọn chúng đã bất chấp lễ nghi, giở thủ đoạn khiến nàng xuất chiến, ta cũng chẳng thèm quan tâm nghi lễ nữa, chăm sóc nàng là thiên kinh địa nghĩa. Vân Tranh cười toét miệng khoe ra hai cái răng thỏ: - Chẳng lẽ bỏ nàng lại ở hậu doanh cô đơn, nghe ngoài ca vũ thanh bình, hơn nữa ca vũ hiện giờ do nàng dùng mạng đổi lấy, nàng phải nghe chứ!
Cát Thu Yên mò mẫm nắm lấy tay trượng phu kéo vào lòng: - Chàng thật tốt.
- Cẩn thận, nằm im, đừng để băng trên mặt rơi xuống, càng sưng to.
Cát Thu Yên mỉm cười nhẹ, khép mắt lại, vì đầu bị chấn động mạnh, tinh thần không tốt, Vân Tranh ngồi nhìn nàng chăm chú, lấy cục băng mơi tiếp tục xoa mặt cho nàng, ánh mắt đầy trìu mến.
Triệu Trinh không xem đại lễ nghi phía dưới mà nhìn phu phụ Vân Tranh, thật lạ, hành vi của Vân Tranh không hợp với lễ nghi, không hợp với tiết tháo thần tử, càng không đúng đạo quân tử, mọi việc y làm đều sai, vậy mà hắn nhìn cảnh tượng này lại thấy vô cùng thoải mái.
Có lẽ chỉ cần là những thứ mỹ hảo đều làm người ta thấy thư thái.
Vân Tranh chiếu cố lão bà đầu sưng như đầu heo vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận ngồi khoanh chân đặt nàng dựa vào đùi mình, không nhìn thấy vẫn nghe thấy, còn ánh mắt của đám lão phu tử coi như không thấy, đám người đó đâu hiểu được sự ngọt ngào giữa phu thê.
- Người Liêu đang biểu diễn cưới ngựa khiêu vũ, bụi mù mịt như cưỡi mây, có một tên bị ném lên trời, a hắn lộn bảy tám vòng liền kia, đáp xuống rồi, hơi lảo đảo một chút nhưng không sao.
- Bệ hạ đang hoan hô, mọi người cũng hoan hô... Cơ mà Liêu hoàng nhỏ nhen quá, nước ta phái mỹ nữ ra biểu diễn, bọn họ lại phái đám nam nhân lông lá tới, thật thiệt thòi.
- Ồ, bây giờ là tới đội lễ nhạc cung đình Đại Tống chúng ta lên biểu diễn, biểu diễn... Ài, nếu Khinh Doanh ở đây mới trả lời được ta chịu, nói chung là có mấy chục cái thứ giống chuông, nhưng bèn bẹt, nghe bảo thời Chu truyền lại, một đám mỹ nữ, không chỉ là nữ nhân thôi mặc kín mín, váy dài thế kia chẳng biết biểu diễn hay quét đất...
Phu phụ Vân Tranh đều thiếu mất dây thần kinh nghệ thuật, không biết thưởng thức âm nhạc triều đình cao nhã hoành vũ, nghe tới lờ đờ ngủ, Vân Tranh ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Đại Chí một cái, Tôn Đại Chí đứng dưới bóng cờ soái gật đầu thi lễ rồi biến mất.