Trí Tuệ Đại Tống

Mặt trời xuống núi, mây đỏ rực biến thành màu đen, vì sao sáng nhất đã xuất hiện, không khí quá trong, cho nên sao cũng rực rỡ muôn phần.

Bao Chửng hoàn tất lễ nghi do mình phụ trách, đi tới chỗ Vân Tranh, nhìn Cát Thu Yên đầu quấn khăn, thở dài nói nhỏ: - Vân hầu chớ trách lão phu, tình thế đó lão phu không thể làm khác.

- Ta trách ai được, vua nhục thần chết là cái mũ quá lớn, mũ đó chụp xuống, đừng nói lão bà, đích thân đưa nhi tử lên đoạn đầu đài cũng có rồi. Vân Tranh không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: - Thế nhưng Vân mỗ là đại tướng quân, da ngựa bọc thây không một lời oán trách, bằng vào cái gì muốn lão bà ta phải hi sinh? Bao Chửng ngài vì bách tính thiên hạ, chặt đầu cháu mình giữa phố, Vân Tranh ta phục lắm, nhưng không học ngài đâu, nếu thằng khốn kiếp Vân Việt làm chuyện xấu, ta đứng ra gánh, gánh không được thì cho nó chạy xa.

- Bao đại nhân, vì chút tôn trọng còn lại của ta với ngài, đừng nói thêm nữa, đừng lấy cái mũ đạo đức ra chụp lên đầu ta.

Vân Tranh tỏ thái độ như vậy, cuộc nói chuyện không cách nào tiến hành được, Bao Chửng thở dài một tiếng chắp tay rời đi, bóng lưng thêm già nua lom khom, chuyện chặt đầu cháu mình ở Trần Châu là vết thương sâu trong lòng ông ta, giờ Vân Tranh xé toạc ra, khiến ông đau đớn vô cùng.

Đại lễ nghi một khi bắt đầu là không dừng lại, ban ngày biểu diễn cho người xem, ban đều biểu diễn cho quỷ thần, Vân Tranh liên tục ra năm sáu đạo mệnh lệnh chỉ huy, buổi tối, việc canh phòng càng thêm nặng nề.

Mặt trời lặn, hoàng đế liền rời đi, các vị đại thần cũng nối nhau trở về doanh trại của mình nghỉ ngơi, không gian trống trải hơn nhiều.


Phía dưới đang có người đeo mặt nạ sơn tinh nhảy múa, động tác mạnh mẽ, miệng phát ra âm thanh kỳ quái, thi thoảng gõ một tiếng trống, cùng với chuông buộc cổ chân reo liên tục, tạo thành âm thanh hỗn loạn.

Cát Thu Yên đã được Tô Thức và Hầu Tử đưa về quân doanh, trên đài của nước Tống chỉ có Vân Tranh ngồi khoanh chân cầm bảo kiếm, đối diện là Da Luật Tín, bọn họ ở lại tiếp thần ma sắp tới.

Từng chiếc bàn dài được bày ra, bên trên là vô số cống phẩm, ở bàn thở chính dùng đại lễ, ba cái thủ cấp trâu, lợn, dê dưới ánh đuốc bập bùng lúc mở lúc tỏ trông rất thê thảm.

Trống canh hai gõ vang, Vân Tranh dựa lưng vào chân Hàm Ngưu ngủ giật mình tỉnh lại, khoanh chân ngồi ngủ không dễ chịu chút nào, có điều trải qua một buổi sáng lộn xộn, có giấc ngủ này bổ xung được ít tinh lực, chỉ là bụng hơi đói.

Liếc nhìn bàn cúng phía mình, chẳng có gì hay ho ngon lành, thịt còn sống, bánh trái thì chắc làm từ sáng rồi, mũi hếch lên, có mùi dê nướng...

Đi thẳng xuống đài, tới chỗ đám đại hán nước Liêu đang tụ tập quanh đống lửa nướng thịt dê, thản nhiên rút đao ra xẻo cái chân trước, thò tay lấy một vò rượu trên bàn cúng, chắp tay một vòng, ngồi xuống dãy bàn cúng của người Liêu, nói với không khí: - Làm phiền làm phiền rồi, các vị ngồi nhích nhích vào nhường chỗ cái.

Ngồi xuống bàn ăn ngon lành cứ như ở nhà mình, xung quanh là đám đại hán nước Liêu không khác gì đối diện với đại địch, kẻ nào kẻ nấy đặt tay vào đao, thần côn nước Liêu đang nhảy múa nhất thời cũng dừng hết lại.


- Thế nào, thịt dê Đại Liêu ta ngon chứ? Da Luật Tín phẩy tay bảo đám người kia ai làm việc nấy, bước xuống đài, khác với Vân Tranh được ngủ một giấc, hắn trông tiều tụy hơn một chút, nhưng phối hợp với khuôn mặt thanh tú, rất có sức hút:

- Tuyệt diệu, đây mới gọi là thịt dê nướng chứ, gia vị vừa đủ không át đi vị ngọn của thịt, ngoài vừa xém da, bên trong chín mềm, bao năm qua ta bị đám đầu bếp ở Đông Kinh lừa mất rồi. Ngồi đi, ngồi đi, ta vừa mới xin phép thần ma xong, ngồi thoải mái.

Da Luật Tin cười vui vẻ: - Cái thuyết thần ma người khác tin, chứ người sống bằng đao như chúng ta coi ra gì, ha ha, ta tuy là người Khiết Đan, lại ghét thịt dê, thích món ăn Đại Tống hơn.

Vân Tranh nhìn Da Luật Tín đi sang phí bàn cúng bên mình lấy về một đĩa bánh bột với hoa quả, lắc đầu: - Đừng ăn chay, trên đời này động vật ăn thịt luôn thông minh hơn đám ăn chay.

Da Luật Tín cắn rắc một cái hết nửa quả dưa vàng: - Thế à?

- Không phải ta nói linh tinh, có căn cứ đấy, ngươi xem, sói ăn thịt dê, hổ ăn thịt hươu, cáo ăn thịt thỏ, nếu hổ sói cáo ngu hơn đám ăn chay thì chúng tuyệt chủng rồi.


- Nói có lý lắm, xưa nay chưa ai nhìn ở góc độ này. Da Luật Tín thấy Vân Tranh sắp ăn hết thịt, liền sai người xé một cái đùi dê nữa mang tới:

Vân Tranh lắc đầu: - Thôi, cái này để cho thần ma ăn đi, ta sợ bị độc chết lắm.

- Yên tâm, không có độc đâu.

- Nếu người nói câu này là lão bà ta thì ta tin, người khác nói câu này thường là muốn hạ độc ta ngay lập tức, có kinh nghiệm rồi.

Da Luật Tín không giận mà cười: - Bao gồm cả hoàng đế của ngươi?

Vân Tranh uống một ngụm rượu, rượu người Liêu không tính là ngon, nhưng thanh thanh chua chua, coi như cũng hợp với thịt nướng: - Ta biết ngươi hỏi câu này không có ý tốt lành, nhưng mà đang ở đất của ngươi, nên tôn trọng chủ, đúng thế đấy.

Da Luật Tín nâng vò rượu chạm với Vân Tranh một cái, hàm ý không nói cũng rõ: - Chúng ta đã hòa bình năm mươi năm rồi, vì sao không tiếp tục hòa bình tiếp, Đại Tống các ngươi thống trị phương nam, Đại Liêu ta hùng cứ phương bắc, nếu nương tựa vào nhau, cơ nghiệp nghìn thu không phải khó.

Vân Tranh dùng răng xé một miếng đùi dê lớn, ngon, dê ở Nhạn Môn Quan vừa khô vừa dai, còn dê nướng ở Đông Kinh nhiều gia vị phát tởm, ăn thịt dê ở nhà Lục Khinh Doanh thái từng miếng mỏng dính, lâu lắm mới ăn đã đời như vậy, Da Luật Tín làm hắn nhớ tới Một Tàng Ngoa Bàng, đều là tướng lĩnh loại hình văn võ song toàn, nhưng Một Tàng Ngoa Bàng hiển nhiên là trên một bậc, Da Luật Tín nhiễm tính thư sinh hơi quá: - Vấn đề ở Yến Vân, có nó hai bên không hòa bình được.


- Yến Vân cũng đâu phải do nước Liêu cướp lấy, khi Đại Liêu ta lập quốc đã có Yến Vân, lúc đó chưa ai biết Đại Tống là cái gì, bách tính Yến Vân cũng quy phục sự thống trị của Đại Liêu, dù người Hán ở đó cũng coi nó là quốc thổ không thể xâm phạm của Đại Liêu, Vân hầu, ngươi đánh với kinh châu quân ở Nhạn Môn Quan chẳng lẽ không phải toàn người Hán đấy sao, bọn họ sẵn sàng sống chết với Tống, bất kể từ lịch sử hay lòng dân, Đại Tống không có dính dáng gì tới Yến Vân hết.

- Từ khi Đại Tống các ngươi lập quốc tới nay, có lần nào Đại Liêu ta chủ động xâm phạm không? Dù có cướp bóc ở biên cương, do các bộ lạc nhỏ tự ý làm, huân quý nước Liêu không làm.

- Tự hỏi lương tâm xem, có lần nào đại chiếu Tống Liêu do Đại Liêu gây ra không? Đại Tống các ngươi liên tục bắc phạt, đánh lần nào thua lần đó, chẳng chiếm được chút đất nào, còn bị Đại Liêu ta đánh bật, nếu như năm xưa thái hậu nước ta vì lòng tư bi, phản đối số đông ký hiệp ước Đàn Minh với Tống, bây giờ phía bắc Trường Giang đã hoàn toàn thuộc về Đại Liêu rồi.

- Nay nước Tống ngươi vừa có chút tiến bộ, lại vội vàng câu kết với tên loạn thần Da Luật Trọng Nguyên, đánh lén quân chủ nước ta, khiến hoàng hậu ta bị mất một cánh tay, là ai gây chiến?

- Phá hoại người ta tế tự là đại thù sinh tử, câu kết loạn thần hủy giang sơn người khác khiến bách tính nghiến răng căm hận, hòng hậu tổn thương là đại xỉ nhục.

- Vân Tranh, ta trọng ngươi là anh hùng hiếm có mới nói những lời này, ngươi trả lời thật đi, nếu ngươi là người Liêu, ngươi có bỏ qua không?

Vân Tranh nhổ xương trong mồm ra: - Không, chỉ cần một trong số đó thôi cũng đủ phá động chiến tranh rồi.

- Nhưng chiến tranh là chiến tranh, chính nghĩa là chính nghĩa, Yến Vân đoạt về vẫn phải đoạt, lần này không đủ lực lượng, thế nào cũng có lần sau, không có địa thế hiểm yếu của Yến Vân bao bọc, Đông Kinh bất kể lúc nào cũng có thể bị kỵ binh nước Liêu uy hiếp, cuộc sống đó không ai chịu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận