Da Luật Tín lật tung bàn: - Các ngươi lấy Yến Vân, Lâm Hoàng phủ của Đại Liêu ta còn chỗ hiểm yếu để thủ chắc.
Vân Tranh thở dài xua tay với Hàm Ngưu không cần lại gần, bình tĩnh xếp lại bàn, đặt đồ cúng lên: - Đây là mâu thuẫn không cách nào điều hòa, ngươi cũng thật lòng mà nói xem, nếu Đại Liêu ngươi đủ lực đánh Đại Tống ra, nếu không phải vì bị Nữ Chân ở phương bắc níu giữ, các ngươi có bỏ qua cơ hội khi Nông Trí Cao họa phương nam hay Tây Hạ xâm nhập không? Khi đó Đại Liêu các ngươi xé minh ước sớm hơn.
- Chẳng ai có chính nghĩa ở đây hết, hai ta đều hiểu, chỉ khi hai nước thế lực cân bằng mới giữ được hòa bình, một khi bên nào đó mạnh lên, chiến tranh chắc chắn nổ ra.
Vân Tranh ngửa cổ uống ngụm rượu lớn: - Chúng ta mài sẵn đao, chuẩn bị cuộc chiến lần sau, có điều đêm nay cứ uống rượu đã, sau này ngươi giết ta hay ta giết ngươi đều không oán hận, Yến Vân khốn kiếp, không biết bao nhiêu máu dũng sĩ đổ nơi đó mới không còn tiếng trống trận.
- Muôn dặm theo quân vụ Vun vút vượt quan san Mõ sắt truyền hơi rét Áo giáp chiếu hàn quang Tướng quân trăm trận đành vong mạng Tráng sĩ mười năm lại khải hoàn. Khải hoàn chầu thiên tử...
Thực sự là bế tắc Da Luật Tín uống rượu liên hồi, bất giác hơi say, lẩm nhẩm đọc Mộc Lan Từ, không ngờ một người Liêu lại đa sầu đa cảm hơn cả Vân Tranh, miệng đọc mắt rơi lệ, tâm thái lo dân lo nước này làm Vân Tranh cảm giác mình như tên người tiền sử mông trần cầm gậy đi đuổi theo con mồi.
Bất giác bị hắn cảm nhiễm, xung quanh đuốc sáng át ánh trăng, Vân Tranh cũng cao giọng đọc Hao Lý Hành của Tào Tháo: - Giáp trụ sinh chấy rận, Muôn dân bị tử thương! Xương trắng phơi ngoài nội Tiếng gà vắng dặm trường Trăm người còn sống một, Ai nghĩ chẳng đoạn trường.
- Ngươi thích giết chóc lắm à?
Một giọng nữ lanh lảnh truyền tới, hai người đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy một bạch y nữ tử như đóa sen trắng được thị nữ dìu đứng cách đó không xa, vẻ đẹp của nàng lấn át cả ánh đuốc, không biết đứng đó bao lâu rồi, Hàm Ngưu không nói, phàm không có nguy hiểm hắn không ra tay, cái thằng ngốc Hầu Tử thì chỉ biết chảy nước dãi nhìn mỹ nữ, không cảnh báo một tiếng.
- Hồng Châu Nhi, muội nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung, cẩn thận vết thương rách ra đấy. Da Luật Tín ôn nhu nói:
- Muội tới tế điện ba vị tướng quân, không ngờ nghe thấy lời vô sỉ của Vân đại tướng quân, cảm giác chém đao vào cổ người ta ra sao?
Vân Tranh nhún vai, đây là thơ Tào Tháo mà, liên quan gì tới lão tử,
Khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu nữ dưới ánh trắng càng khiến lòng người lay động, nàng gạt thị nữ, đi tới đôi mắt to nhìn chằm chằm Vân Tranh: - Ta nhớ kỹ lời vừa rồi của Đại tướng quân, ngày sau lên chiến trường gặp lại, dù tan xương nát thịt cũng không tha cho cầm thú tàn phá đất đai Đại Liêu ta.
- Ta là chủ soái, nên thông thường không xuất hiện ở tiền tuyến trên cùng, lúc nào cũng có đại quân bao quanh, cô không lại gần được đâu. Nếu chiến bại, ta chạy rất nhanh, kỵ thuật của ta không thua kém gì mục dân phương bắc các cô, thế nên cô không có cơ hội nào hết.
Thiếu nữ nhìn Vân Tranh với ánh mắt khinh bỉ, ngẩng đầu lên hướng về mặt trăng tròn: - Trước kia nghe thi từ của ngươi, nghe sự tích bách thắng của ngươi, nghe chuyện ngươi phẫn nộ vì hồng nhan, chặt đầu sứ tiết Đại Liêu, không ít nữ tử khuê phòng Đại Liêu khuynh đảo,coi ngươi là anh hùng chân chính, không ngờ gặp mặt chẳng bằng nghe danh, tiếc thay thế gian không có anh hùng, để thỏ con hèn nhát thành danh.
Da Luật Tín nhíu mày: - Hồng Châu Nhi, muội đừng vô lễ.
Vân Tranh xua tay cười lớn: - Đại vương, lời công chúa đúng đấy, loạn thế mới sinh anh hùng, còn thời đại tương đối hòa bình loại người như ta mới đắc thế, ta chẳng cần giỏi giang quá làm gì, hơn người ta một chút là được.
- Anh hùng phải như Chu Du, tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan, mỗi lần ta đánh trận là làm toàn thân máu bẩn đầy người, không thể coi là anh hùng danh tướng.
Thiếu nữ như không nghe y nói, khẽ mở môi hồng, tiếc nuối vô cùng: - Như phu nhân của ngươi là nữ tử mỹ lệ, võ nghệ siêu quần, vì trượng phu bị xỉ nhục mà phóng ngựa lên trận, là bậc anh thư chẳng thua kém nam nhi, không biết sao lại gả cho thứ như ngươi? Nay cô ấy có khỏe không?
- Là năm xưa ta bỏ thật nhiều tiền mua về, hôm nay bị cô hủy dung, ta đuổi đi rồi.
Thiếu nữ nghiến răng ken két định xông tới, Da Luật Tín ngăn lại, khuyên can nàng một hồi, sau đó chắp tay cáo lỗi với Vân Tranh đưa đi.
Ngoài sân ca vũ vẫn không ngừng, sơn quỷ mặc áo trắng kẻ múa kẻ hát, eo đong đưa như liễu gió xuân.
Chỗ này không ở được nữa rồi, Da Luật Tín cố kỵ nhiều thứ không dám giết mình chứ, một tên binh tốt nước Liêu nào đó xông lên thì chết oan quá, Vân Tranh lững thững trở về.
Cát Thu Yên dù đầu xưng rất to, vẫn vịn vai thị nữ, xách giỏ trúc tới đưa cơm cho Vân Tranh, phu thê ngồi đút cơm cho nhau ăn, vô cùng tình cảm.
Ngoài kia, kẻng đã gõ canh năm.
Trời sáng, cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, cơn mưa hết sức bất ngờ, xua đi cơi nóng gắt cuối thu, đồng thời cũng là một lời tuyên cáo, mùa đông lạnh không bao lâu nữa sẽ tới.
Xui xẻo cho tướng sĩ đứng gác trên núi, thê thảm cho vũ cơ nhảy múa ngoài sân, khổ sở đám văn võ đại thần đứng phơi mặt dưới mưa không có chỗ mà tránh, khi đại hội minh mọi thứ phải nhìn ông trời, có thuận hay không đều ông trời cấp, ngươi phải chịu thôi. Chỉ có hai vị không phải chịu tội, chỗ đêm qua thuộc về thần ma, nay là địa bàn của hoàng đế, hai vị hoàng đế quỳ đối diện nhau, lễ quan hô một tiếng, cả hai dâng rượu kính thiên, lễ quan hô tiếng nữa, hai vị dâng rượu kính địa...
Vân Tranh đứng dưới mưa, đợi hai vị hoàng đế kính địa xong thì hô thầm trong lòng " Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!", y đang hưởng thụ cái mát cơn mưa mùa thu đem tới.
Quân tốt Kinh Tây quân đều có một bộ áo làm bằng vải dầu, chuyên môn khoác ngoài khải giáp phòng mưa tuyết, nên kệ bên ngoài mưa sầm sập, bọn họ chỉ cần kéo giáp mặt xuống là thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, rất ấm áp.
Thạch Trung Tín tất nhiên cũng mót được của Vân Tranh một bộ, ưỡn cái bụng phệ nhìn đám đại thần xung quanh run lẩy bẩy, sướng không nói lên lời, nếu đám khốn kiếp này cảm lạnh mà chết mấy tên thì càng hoàn mỹ.
Vân Tranh đáng uy nghiêm như một vị môn thần, tới khi có một nội thị nước Liêu đưa cái đùi dê tới, vị thần mới từ trên mây quay về.
Chẳng hiểu có ý gì, cơ mà nhìn ở phía đối diện Da Luật Tín đặt móng giò trên thuẫn chuẩn bị ăn, mới hiểu hai vị hoàng đế trên đài rảnh háng chơi trò Hồng Môn Yến, Da Luật Tín chính là Phàn Khoái ăn thịt lợn.
Vân Tranh chén chân dê không thành vấn đề, chỉ là không biết Da Luật Tín thích ăn chay có nuốt nổi cái chân giò mỡ màng nửa sống nửa chính không?
Hầu Tử thấy lão gia bê khay kiếm chỗ đặt, vội quỳ một chân xuống làm bàn, coi như biết điều, Vân Tranh quyết định không tiếp tục làm khó hắn nữa.
Ăn như gió cuống mây tàn, không nhanh không được, mưa ướt hết sao ăn nổi, Vân Tranh chùi mép hỏi Liêu hoàng: - Quân thượng ban thịt, vì sao không có rượu?
Triệu Trinh cười ha hả: - Tống thần thô bỉ, hoàng đệ chớ trách, ngược lại Liêu thần có vẻ văn nhược hơn nhiều. Chỉ vào Da Luật Tín ăn thịt khổ sở muôn phần.
Da Luật Hồng Cơ sai nội thị mang cho Vân Tranh một túi rượu sữa ngựa, cười đáp: - Tín thân cận Phật tổ, không ăn thịt, móng giò hoàng huynh ban nên mới phải ăn thôi.
Hoàng đế gặp hoàng đế tất nhiên không phải đàm phán, chỉ ăn uống, xem ca vũ, xỏ xiên nhau vài câu, điều kiện cụ thể có các đại thần tắm mưa đang lên máu tranh chấp.
Hết ba khắc, hoàng đế hội minh kết thúc, mọi người ướt sũng trở về chỗ của mình, chỉ còn nhạc sư hai nước tiếp tục tấu nhạc.