Vân gia có bồ câu đưa thư, cho nên nhận được tin tức sớm hơn người khác một chút.
Lục Khinh Doanh nhận được thư vào lúc xẩm tối, nàng không nói với bất kỳ ai, chỉ bảo Lão Liêu sáng mai chuẩn bị một cỗ xe ngựa ít gây chú ý, tối nay bốn cái đèn trước cổng chỉ thắp hai cái thôi. Cả đêm hôm đó nàng ngồi nhìn nhi tử, không ngủ.
Nắng gắt cuối thu ở Đông Kinh vẫn còn chưa qua đi, viên lâm Vân gia không thể hoàn toàn xua đi cái nóng, nhất là mấy ngày qua trời không mưa được càng ngột ngạt, Lục Khinh Doanh phe phẩy quạt mát cho nhi tử, Vân Đình ngủ mà không chịu yên thân, xoay tròn rồi lăn lộn, thi thoảng đấm đá, hoàn toàn chẳng giống muội muội Vân Thiên Thiên ngậm ngón tay ngủ không vẫy tai.
Trượng phu bị Bao Chửng ép giải từ quân chức lập tức rời quân doanh, chuyện này Lục Khinh Doanh không thèm để ý, nàng qua rồi cái thời thiếu nữ ham thích mấy cái hư danh, thậm chí nàng còn mừng thầm, cả nhà có thể yên tĩnh sinh hoạt một thời gian rồi. Nhưng chuyện về quê Đậu Sa quan làm Lục Khinh Doanh có chút khẩn trương, nghe trượng phu nói, lão tộc trưởng xưa nay không thích đại gia khuê tú yểu điệu yếu ớt, cho rằng thải tang nữ chân to tay to leo được cây mới là khuê nữ tốt.
Gà đã gáy ba lần, trời sáng rồi, trong nhà phú quý chỉ có mỗi Vân gia là nuôi gà báo thức, đó là vì Tịch Nhục cho rằng trong nhà đã không nuôi lợn, nếu như gà cũng không có thì không phải là gia đình. Thế là hậu viện Vân gia phải dọn một khoảnh đất nuôi gà, mới đầu chỉ có bốn năm con, được Tịch Nhục chăm sóc, biến thành mười mấy con, Lục Khinh Doanh lại chẳng thể cản, nói một câu thôi là nữ nhân ngốc nghếch đó sẽ khóc, trượng phu sẽ mặt nạng mày nhẹ với nàng, Nhị thúc sẽ tới nói khó, nàng thành người xấu, không biết bao lần Lục Khinh Doanh nghiến răng nói, nó không phải nha hoàn, đó là bà cô trong nhà.
Bành Lễ tiên sinh đã quyết định sống hết phần đời còn lại ở Vân gia, ông cụ tuổi cao nhưng tinh thần rất tốt, cười khà khà đợi đám nhỏ Vân gia lớn lên, xem con cái của Vân Tranh sẽ là loại tinh linh cổ quái thế nào.
Thật tiếc, Vân gia Đại tiểu thư Vân Lạc Lạc cho tới giờ chẳng có gì xuất sắc, thích nhất là ăn, giờ béo tròn béo trục, đi như lăn trong sân, ghét nhất là đọc sách.
Bành Lễ tiên sinh dạy vỡ lòng cho đứa bé này vô cùng vất vả, không nỡ ép nó cũng không phạt được nó, mỗi lần phạm lỗi là nó vươn cánh tay múp míp ra ôm cổ ông cụ, luôn mồm nói công công cháu không dám nữa, làm ý định chỉnh đốn hành vi của ông cụ tan thành mây khói.
Vân Đình, Vân Thiên Thiên vẫn còn quá nhỏ, mới dứt sữa, vẫn phải đợi thêm vài năm nữa mới biết được thế nào.
Mặt trời lên, Lục Khinh Doanh dẫn hai đứa bé chập chững biết đi, theo sau là Lạc Lạc tinh nghịch tới thỉnh an Bành Lễ tiên sinh.
- Vậy là Trường Sinh mất hết quan chức rồi? Bành Lễ tiên sinh chỉ hời hợt nói một câu:
- Vâng ạ, thư về nói Bao Chửng trước khi qua đời trong di thư đàn hặc phu quân, chàng vì tị hiềm đã tự xin từ chức về quê. Lục Khinh Doanh thuật lại nội dung thư tín xong, nói: - Tiên sinh, lần này về Đậu Sa quan, đường xá xa xối, vãn bối lo lão nhân gia không chịu được đường xa vất vả, không bằng để Trường Thọ ở lại hầu hạ người.
- Nói nhảm, Đông Kinh với ta mà nói không có chút ý nghĩa nào cả, Trường Sinh đã về quê thì Trường Thọ cũng phải về, Đậu Sa Quan có sơn có thủy, là vùng đất tốt giúp củng cố tâm trí, nó mấy năm nay bị ảnh hưởng bỏi sự phù hoa của Đông Kinh, che mất linh trí rồi. Trường Sinh cũng có thời gian để nâng nghiên cứu sâu thêm học vấn, tĩnh tâm đúc kết lại những điều học được thời gian qua. Bành Lễ tiên sinh thong thả phân tích: - Đây là thủ đoạn trước biếm sau dùng của hoàng đế thôi, xưa nay các triều đại đối đãi với công thần đều vậy cả, chẳng có gì lạ. Bâu giờ quan trọng nhất là về chốn địa linh nhân kiệt, tranh thủ sinh thêm vài đứa con nữa, thành hôn bảy tám năm mà chỉ có ba đứa con, không ra sao cả.
Lục Khinh Doanh đỏ mặt vâng dạ, sau đó hỏi: - Vậy hôn sự của Trường Thọ thì sao ạ?
Bành Lễ tiên sinh phất tay: - Không ảnh hưởng gì hết, giờ ngươi vào hoàng cung, hỏi Bạc thái phi, Vân gia đi xuống rồi, có định gả Tần Quốc không? Nếu không gả, mai chúng ta đi luôn, không bao giờ nhắc tới chuyện thông gia nữa, nếu gả thì trong vòng mười ngày hoàn thành lễ nghi, Vân gia đưa tân tức phụ về quê bái tế đất tổ. Cười khả khà bế Vân Thiên Thiên vào lòng: - Để ba đứa nhỏ ở đây cho lão phu trông coi, ngươi đi luôn đi.
Một cỗ xe bích du rất bình thường rời hậu môn Vân gia, tráng hán què ngồi bên càng thi thoảng quất mông ngựa một cái, đi qua phố chợ đông đúc, dừng lại ở trước hiệu phấn, có phụ nhân ăn mặc diêm dúa bê một cái hộp lớn khom người đưa vào tận trong xe.
Tiểu thiếp, nha hoàn nhà phú quý mua hàng là như vậy, còn về phần chủ mẫu thì cửa hiệu sẽ tới tận phủ.
- Giờ mùi ba khắc Quỷ Kim Dương đã nâng cấp cảnh báo lên cấp số hai, xin chỉ thị phu nhân.
- Ta vào hoàng cung thăng lên cấp ba, ta rời hoàng cung giữ ở cấp hai, nếu không thấy trong phủ tổ chức hỉ sự, thăng lên cấp ba, sẵn sàng rút lui.
- Vâng ạ. Phụ nhân để lại ít phấn son, cười híp mắt: - Đây đều là son phấn thượng hạng mới về ạ, phu nhân dùng là thể diện cho tiểu điếm.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đi một vòng quanh chợ, mua thêm vài món đồ rồi về Vân gia.
Vân Nhị đứng ở tiền sảnh chờ đợi, thấy xe ngựa đi vào, tới vén rèm đỡ tẩu tẩu xuống xe, thấy sắc mặt nàng không tốt, cười: - Đại ca và đệ muốn về quê đã lâu, tẩu tẩu đừng coi trọng quan chức.
Lục Khinh Doanh trừng mắt: - Ai thèm để ý cái thứ đó, giờ ta vào cung lo việc hôn sự cho đệ đây, ta cũng rất muốn xem mỹ cảnh khiến hai huynh đệ ngày đêm khen ngợi thế nào?
Vân Nhị gãi đầu, xấu hổ nói: - Làm phiền tẩu tẩu rồi, đệ nghĩ tám phần là thành thôi, đệ sai Lão Triệu đi mua sắm, nhà ta lúc này không tiện làm hôn lễ long trọng.
Lục Khinh Doanh ngạo nghễ nói: - Nếu đại ca đệ thăng quan tiến chức thì nhà ta phải đơn giản kín tiếng một chút, nhưng giờ ai thèm kỵ húy chứ.
- Lão Liêu, tất cả phải dựa theo lễ nghi cao nhất cho ta, tiền bao nhiêu cũng không tiếc, gửi thiếp mời toàn bộ quan quý kinh thành, ta muốn xem xem thế thái nhân tình ra sao, giờ ta chuẩn bị vào cung.
Nghe chủ mẫu vào cung, một đám nha hoàn kéo tới xúm quanh đưa chủ mẫu về phòng thay y phục, Lão Liêu đợi Lục Khinh Doanh đi rồi mới đứng thẳng lên, bắt đầu quát tháo chỉ huy, Vân phủ tức thì từng bừng náo nhiệt, các quản sự nối nhau rời nhà lo việc của mình.
…
Trần Lâm tới nay danh nghĩa vẫn là đại tổng quản hoàng cung, chỗ ở của ông ta chỉ là tiểu viện không có gì nổi bật không phù hợp với thân phận, một gian ở, một gian bếp và cái giếng nước, tuy là ban ngày phòng vẫn tối om om do đóng cửa kín mít, chẳng biết bệnh nghề nghiệp không, ông ta thích ở những chỗ ánh sáng không chiếu tới được.
Một tiểu thái giám quỳ trước mặt, cẩn thận nói: - Hôm qua giờ Tuất một khắc có chim đưa thư đáp xuống Vân gia, giờ Thìn hai khắc có cỗ xe bích du rời Vân gia đi mua phấn, nghe bà chủ nói là Đại nha hoàn Tịch Nhục của Vân phủ.
- Giờ Thìn ba khắc, toàn bộ quản sự Vân gia đi mua sắm, tựa hồ muốn làm hỉ sự, lượng đồ rất lớn, tìm tới thợ săn dùng nhiều tiền đặt hai con nhạn lớn dùng nghênh thân.
Trần Lâm nhíu mày bồ câu Vân gia không rõ ai huấn luyện, còn hiệu quả hơn bồ câu trong cung, đưa tin từ rất xa, tới giờ ông ta vẫn chưa biết chuyện gì, có điều dùng nhạn lớn làm lễ vật thì chỉ có hỉ sự của Vân Việt.
Vì sao Vân gia lại gấp như thế? Tần Quốc sớm muộn gì cũng gả tới Vân gia, tới ông ta cũng chưa từng nghe nói hôn sự này có thay đổi.
- Đi thăm dò xem Vân gia đại phu nhân nếu định vào cung thì mau báo.
Tiểu hoạn quan mau chóng rời đi, Trần Lâm khép mắt trầm tư, Vân gia có hành động lớn, phải chăng có tin không lành ở chỗ Vân Tranh truyền về.