Thục phi nghe thấy tin tức Lục Khinh Doanh tiến cung mang theo rất nhiều đồ, dẫn hoàng thái tử Triệu Húc tới Cảnh Dương cung, nơi Bạc thái phi ở.
Vừa vào tới nơi liền thấy các loại lễ vật chất chồng như núi, nhìn cách đóng gói thì đây là sính lễ.
Bạc thái phi đang lúng túng tiếp nhận đại lễ của Lục Khinh Doanh, nhìn bộ dạng của bà thì cũng không hiểu vì sao Vân gia tự nhiên mang lễ vật tới.
"Không xong, có chuyện lớn xảy ra rồi!"
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thục phi, với mức độ yêu thương Vân Tranh giành cho đệ đệ, không lý nào vội vàng đưa sinh lễ, vậy có hai khả năng, Vân Tranh đã xảy ra chuyện, cho nên muốn cưới Tần Quốc về trước khi sự việc bùng phát, để hoàng đế khi xử trí còn nể chút thể diện. Nguyên nhân thứ hai, trước khi hoàng đế... tránh đợi tới ba năm.
Tim như vọt lên cổ họng, Triệu Trinh có làm sao, nàng cũng chẳng bi thương, nàng chỉ lo cho nhi tử còn nhỏ của mình, sai nha hoàn dẫn Triệu Húc đợi ngoài rừng trúc.
- Chuyết phu cũng không hiểu vì sao lại đắc tội với Bao Chửng, theo lý mà nói quan hệ hai nhà thân thiết, thọ thần của Bao phu nhân, thiếp thân còn đích thân tới chúc thọ, giúp đỡ Bao gia tiếp khách, chưa bao giờ thất lễ, nhưng Bao Chửng trước khi qua đời lại đàn hặc chuyết phu truân quân ở Kinh Đông Hà Bắc. Vì chuyện này dù không biết sai ở đâu, cũng phải giữ quy củ triều đình, dâng tấu từ chức.
- Nay bệ hạ đã đồng ý chuyết phu trở về quê nhà, gửi thư cho thiếp thân, muốn thiếp thân mau chóng hoàn thành hôn sự của Nhị đệ, tuy nói qua loa một chút, chỉ mong thái phi nể tình chuyện khẩn cấp chớ trách.
- Còn Vân gia sẽ về Đậu Sa quan canh nông sinh sống, chẳng biết bao giờ mới tới Đông Kinh. Lục Khinh Doanh tuy nói thê thảm, nhưng vẻ mặt rõ ràng đầy kiêu hãnh, chỉ sính lễ xếp đầy sân: - Chuyết phu biết đưa lễ vội vàng thế này có chút vô lý, nên lệnh thiếp thân chuẩn bị phong phú chút.
Bạc thái phi còn chóng mặt, bà đã bao giờ gặp phải người đưa sính lễ với hoàng gia kiểu cưỡng ép thế này, lễ vật trân quý hay không không quan trọng, Tần Quốc hạ giá mang ý nghĩa trọng đại gấp nhiều lần tiền bạc, Vân gia đáng lẽ đợi thông báo của hoàng gia, đúng ngày mang sính lễ tới, dù chỉ là một đồng cũng là sính lễ, nào có chuyện ép hoàng gia nhận lễ, đâu phải đạo thần tử.
Nếu là người khác, Bạc thái phi lập tức trở mặt rồi, dù có là tam phẩm cáo mệnh phu nhân cũng chẳng là gì với hoàng gia, nhưng thê nhờ phu vinh, bà không thể làm thế với Lục Khinh Doanh.
Tào hoàng hậu hay tin tới nơi, hứng thú vào sân xem xét sính lễ, quay sang nói với Lục Khinh Doanh: - Sao phải nổi giận như thế, nếu bệ hạ xử trí không được công bằng thì cứ tìm bệ hạ kêu oan, bản cung và bệ hạ phu thế nhiều năm, biết bệ hạ chịu lắng nghe người khác, có gì cứ nói rõ ràng, sao phải bỏ về chốn sơn cùng thủy tận.
Bạc thái phi vẫn không lên tiếng, dù nguyên nhân gì, thì Lục thị vẫn vô lý trước.
Lục Khinh Doanh quay sang thi lễ, giọng mềm mỏng hơn: - Chuyết phu nóng tính như lửa, điểm này thái phi, nương nương và Thục phi hẳn không lạ gì. Năm xưa trên triều đường chỉ vài lời không hợp là ra tay đả thương người khác, Vân gia từ khi tới Đông Kinh chưa bao giờ nhận được bái thiếp từ ngự sử ngôn quan.
- Lần này chuyết phu vô duyên vô cớ bị giải trừ binh quyền, tước đoạt quan chức, khó tránh khỏi giận dữ, người xem, chỉ cho thiếp thân mười ngày, nói nếu mười ngày thiếp thân không lo xong thì khỏi về nhà.
Thục phi nhanh chóng nắm bắt tình thế, tủm tỉm cười nói: - Phu nhân cho dù có vội vàng cũng phải đợi ý chỉ bệ hạ tới đã, nếu không dù thái phi hay hoàng hậu tỷ tỷ, cũng đâu có quyền gả công chúa hoàng gia.
Tào hoàng hậu xem hết sính lễ một lượt, nắm tay Bạc thái phi vào đại điện: - Sính lễ không bạc, chỉ lo gả đi như thế này khiến Tần Quốc ủy khuật.
Thục phi cười: - Vân hầu xưa nay là người lòng dạ thoát đạt, sao lại làm khó một tiểu nha đầu như Tần Quốc, đơn thuần vì muốn tốt cho hai đứa nhỏ Vân Việt và Tần Quốc, mất chức hay không cũng chẳng bận tâm.
Bạc thái phi thần sắc hòa hoãn hơn: - Cũng phải, một người thống ngự vạn quân sao thiếu lòng dạ, Vân phu nhân, nghe nói cảm quan của Đại tướng quân với nha đầu Tần Quốc không tệ.
- Vâng ạ, chuyết phu thực sự đâu quan tâm tới chút vinh hoa phú quý kia, cảm giác lần này chàng được về quê còn rất cao hứng, an bài hôn sự cho hai đứa nhỏ vì muốn mang công chúa về khoe với hương thân thôi, rất trẻ con.
Tào hoàng hậu trầm tư: - Dù sao chẳng phải bệ hạ không lâu nữa sẽ hồi kinh sao, hội minh lúc này hẳn là đã kết thúc phải không? Ta biết Vân gia ngươi nuôi bồ câu đưa thư, thường biết tin sớm hơn người khác.
- Chuyết phu gửi thư luôn chỉ nói gia sự, không bao giờ nói chuyện quốc sự, thiếp thân không biết gì.
- Đại tướng quân không phải người lỗ mãng, nếu như đã bảo ngươi chuẩn bị hôn sự, ắt xin ý chỉ bệ hạ rồi, hỏa tốc tám trăm dặm chỉ ba ngày tới được Đông Kinh, mai chỉ cần nhận được ý chỉ của bệ hạ, nhất định sẽ tổ chức hôn sự thật náo nhiệt, hai đứa nhỏ thân phận đều không tầm thường, sơ xài quá không tốt.
Xem chừng hôm nay khó có được tin tức chính xác, Lục Khinh Doanh đứng dậy cáo từ, Thục phi thay hoàng hậu tiễn chân.
Nói thực cả hoàng cung gộp lại Lục Khinh Doanh thấy còn không khó đối phó bằng Thục phi, quả nhiên khi đi qua rừng trúc, thấy Triệu Húc đứng chờ, Thục phi nghiêm mặt nói: - Húc Nhi, từ hôm nay trở đi con nhớ thấy Vân phu nhân phải kính lễ từ tận đáy lòng, giờ hành lễ lại đi, không được qua loa.
Triệu Húc từ nhỏ sợ mẫu thân, luôn bảo sao nghe vậy, khom người thi lễ: - Tiểu vương Triệu Húc bái kiến phu nhân.
Lục Khinh Doanh hết cả hồn vía đỡ lấy Triệu Húc: - Không thể làm thế, quân thần trên dưới không thể lẫn lộn, Thục phi, vạn vạn lần không thể.
Thục phi đuổi hết thái giám cung nữ đi, nắm tay Lục Khinh Doanh rơi lệ nói: - Tỷ tỷ, chuyện này trong cung rất ít người biết, nhưng muội vẫn nhận ra, giờ chắc không dấu nổi nữa rồi, sức khỏe bệ hạ rất kém, giờ bệ hạ khẩn cấp an bài Vân đại ca về Thục, hẳn có biến cố. Xin tỷ tỷ nể tình bệ hạ chỉ có một cốt nhục này, muội muội không thân không thích, nói Vân đại ca thương cho đứa nhỏ.
Không ngờ còn chuyện lớn như thế đằng sau, càng vậy Lục Khinh Doanh càng thêm cẩn thận nói: - Thế sự khó lường, ai chắc được tương lai, chuyết phu cũng không còn quân quyền nữa, giờ chỉ biết đi bước nào xem bước đó, lời nương nương nói, thiếp thân nhớ rồi, nhất định chuyển cho chuyết phu.
Đôi mắt tròn long lanh của Triệu Húc hết nhìn mẫu thân lại nhìn Vân phu nhân, nó nhận ra mẫu thân hôm nay không vui, rất rất không vui, quyết định phải thật ngoan không để mẫu thân giận.
Dù Lục Khinh Doanh hết lời từ chối, Thục phi vẫn dứt khoát dẫn Triệu Húc tiễn nàng ra tận xe ngựa mới về hoàng cung.
Thục phi không còn cách nào, hiện nàng đối diện với nguy cơ trùng trùng.
Hoàng tộc Triệu gia rất phức tạp, xưa nay có hai dòng chính thống, dòng hệ thái tổ luôn muốn đòi lại hoàng vị của mình, Thục phi biết nhi tử tuy là con nối dõi duy nhất của Triệu Trinh, cũng không đảm bảo được sẽ kế vị, những năm qua tuy nàng muốn kết giao quyền quý, song ngay từ lúc vào cung nàng đã bị đẩy về phía đối lập với quan văn rồi, hiệu quả không cao.
Vì thế bất kể thế nào nàng cũng phải ôm chặt lấy Vân gia.
Ngay cả Triệu Húc được văn võ phò tá lên ngôi, số phận của nàng rất bấp bênh, vì nhi tử nàng quá nhỏ, Triệu Trinh là ví dụ, năm xưa lên ngôi khi còn nhỏ, thái hậu Lưu Nga chấp chính, khi trưởng thành hắn đoạt quyền của Lưu Nga rất gian nan. Vì thế Triệu Trinh chết bây giờ, khả năng nàng bị ép tuẫn táng không phải không có,
Tới chập tối, ba thớt khoái mã tới Đông Kinh, nửa canh giờ sau hoạn quan gõ đại môn Vân gia, tuyên triệu Lục thị vào cung thương thảo, không được phép trì hoãn.