Khác với chùa dân gian, Hoàng Trạch tự là do nữ hoàng hạ chỉ xây dựng, cho nên đại điện không gọi là đại hùng bảo điện mà gọi là Tắc Thiên điện.
Lúc này Lục Khinh Doanh đứng dưới chân dung Võ hậu chi huy gia nhân, thần thái quá giống vị nữ hoàng Đại Đường, cả nhà đi ngàn dặm vội vã tới nơi này, phải bố trí nghỉ ngơi, Bành Lễ tiên sinh đã được đưa về phòng nghỉ ngơi, Triệu Uyển đi đường xa mệt mỏi sợ nghi lễ thiếu chu toàn chưa dám ra mắt đại ca, Vân Nhị ở ngoài bố trí gia tướng vào quân doanh.
Cá Thu Yên đúng là cái thứ vô dụng, khi không có Lục Khinh Doanh thì ngông nghênh ngang ngược, đợi khi Lục Khinh Doanh tới, chỉ một ánh mắt liếc qua cũng cúi đầu xuống không dám nói năng gì.
Vân Tranh cũng là thứ vô dụng, bế ba đứa con đi chơi, để lại bãi chiến trường cho đại lão bà vẻ mặt bất thiện.
- Hoa trên trán là sao, ta không nhớ ngươi thích cách trang điểm này?
Lục Khinh Doanh đi tới trước mặt Cát Thu Yên cúi gằm mặt né tránh, đưa ngón tay nâng cằm nàng lên, chỉ vào hoa văn hình ngọn lửa trên trán.
Nhìn kỹ phát hiện ra vết xẹo hình củ ấu, thở dài: - Đã biết lên chiến trường không có gì hay ho mà, phụ nhân như ngươi cũng bị thương, nói gì tới sĩ tốt cầm đao liều mạng.
- Thôi thì giờ thiên hạ thái bình, chúng ta về cố hương cầy cấy cũng là kết cục tốt, chỗ Lão Liêu có dược cao ta mang cho ngươi, chuyên xóa vết xẹo, ngươi thử xem.
Cát Thu Yên tạ ơn rồi chạy đi như gió, vết thương trên trên trán sớm dày vò nàng phát điên, tìm Lão Liêu lấy được dược cao là chạy ù tới Hắc Long Đàm, tâm can bảo bối của mình đã tới, vừa rồi nhìn mình rụt rè, như không nhận ra, thế làm sao được.
Bên Hắc Long đám có một cái ao nhỏ, Vân Tranh thả vào trong ao rất nhiều cá, Hắc Long Đàm vì sâu, nên nước tối đen, cá cũng đa phần là đen xì, nhưng mà thịt cực trắng, mềm ngọt.
Vân Đình và Vân Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, chỉ biết chỉ cá bơi đi bơi lại la hét, Lạc Lạc thì không một khắc chịu rời cha, trèo lên người kể tội với cha trong thành Đông Kinh ai bắt nạt nó, muốn cha đi đánh gãy chân.
Đại khuê nữ béo tròn trùng trục, bế nặng trĩu cả tay, đứa bé này về quê phải cho vận động, nữ hài tử mà béo quá không hay.
Vân Thiên Thiên khá lắm, tuổi còn nhỏ mà hình thành tính điêu ngoa rồi, ít nhất tranh đoạt thức ăn, Vân Đình phải thua nó.
Cát Thu Yên đi tới chẳng nói chẳng rằng ôm khuê nữ vào lòng khóc nức nở, Thiên Thiên chẳng sợ, còn đẩy mặt ra không cho thơm mình, có điều một lúc sau hẳn là ngửi thấy mùi quen thuộc trên người mẹ, thế là ôm lấy cổ không buông.
- Thiếp nuôi nó gần một năm trời, bú cũng là sữa của thiếp, vậy mà thấy mẹ nó là quên thiếp thôi, đồ sói con nuôi không thân.
Vân Tranh nghe giọng chướng tai này cảm thấy thân thiết, cười ha hả, ngồi nhích sang bên, vỗ cái đệm.
Lục Khinh Doanh ngồi xuống, theo thói quen dựa đầu vào vai trượng phu: - Cuối cùng cũng được nghỉ một phen..
Phu thê nhiều năm rồi, chẳng cần phải nhiều lời, dựa vào nhau nhìn con cái nô đùa là hạnh phúc lớn nhất.
- Lát nữa ta bắt hai con cá, sốt cho nàng ăn, tuy nói cá ở đây hấp lên mới con nhất, nhưng nàng cứ thích cá sốt, tiếc là không ớt, nếu không sốt cay rất hợp khẩu vị nàng.
Lục Khinh Doanh cười: - Gia giáo Lục gia là thanh tĩnh vô vi, ẩm thực cũng lấy thanh đạm làm chủ, khẩu vị của thiếp bây giờ là do chàng hại đấy. Rồi dựa vào vai y thì thầm: - Chàng chịu về, thiếp vui lắm.
Vân Tranh thở dài: - Ngay cả nàng cũng cho rằng ta lòng bất thần..
Thực ra cũng chẳng thể trách Lục Khinh Doanh.
Trên đời có một đạo lý, nếu như lợn nhà ngươi béo rồi, thế nào cũng có người tới hỏi, vì sao không giết, mặc dù nhà mình giết lợn hay không chẳng liên quan chó gì tới kẻ khác, họ vẫn cứ tới hỏi, nếu như không biết chính xác lúc nào giết lợn, bọn họ không ngủ được, suy đoán liệu ngươi có tình cảm kỳ quái gì với lợn không.
Giống như thế một võ tướng nay chức cao quyền lớn, trong tay vô số tinh binh mãnh tướng, hoàng đế thì thành tàn phế nằm đó không làm được gì, như thế võ tướng đó giết vua đoạt ngôi là chuyện đương nhiên, là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Chuyện này trên lịch sử quá nhiều rồi, không biết kể bao giờ cho hết, nói đâu xa, thái tổ nhà Tống là vũ tướng cướp ngôi chứ gì nữa, họ sao không đề phòng.
Nếu đây là lúc thiên hạ loạn lạc, Vân Tranh không suy nghĩ tới một khắc, y sẽ soán vị ngay, chín con trâu cũng không kéo lại nổi.
Y không thích làm hoàng đế, cũng tự biết tính cách mình không thích hợp làm hoàng đế, nhưng diệt trừ quần hùng, thống nhất thiên hạ, lập cơ nghiệp ngàn đời, nghĩ thôi đã nhiệt huyết sục sôi, nam nhân nào không muốn?
Nhưng giờ thì khác, hệ thống đạo đức xã hội đã lập nên, tư tưởng Triệu gia trị vì thiên hạ đã ăn sau bén rễ, từ khai quốc hoàng đế tới Triệu Trinh, bọn họ tuy không quá kiệt suất, cũng không phạm sai lầm gì lớn.
Lúc này muốn thay triều đổi đại trừ khi dựa vào giết chóc trấn áp, giết tới khi thiên hạ với cúi đầu thuần phục mới thôi.
Tiếp đó? E mình ngồi chưa vững, bốn phương dựng cờ khởi nghĩa, diệt trừ nghịch thần, rồi Giao Chỉ, Thổ Phồn, Tây Hạ, Liêu Quốc, Đại Lý không thừa cơ lao tới cắn xé mới là lạ, thời đại tăm tối như Ngũ Hồ loạn quốc sẽ xuất hiện.
Lúc đó y sẽ thành tội nhân thiên cổ.
Không phải Vân Tranh không muốn, cũng không phải không thể làm được, mà là y không nỡ, Đại Tống vẫn cứu được.
Đâu phải bản thân cứ bất mãn là ra tay đập phá hết tất cả.
Nghĩ tới đó Vân Tranh nói với lão bà đang liên tục xin lỗi: - Tắm rửa đi ngủ đi, ai nấy đều nghĩ nhiều rồi.
Vân Tranh buổi sáng bị Cát Thu Yên hút cạn tinh lực, Lục Khinh Doanh nhiều ngày đi gấp, lòng căng thẳng mệt mỏi, cho nên đêm hôm đó ôm nhau ngủ rất thuần khiết.
- Phu quân, dậy đi, Tiểu Uyển tới dâng trà tức phụ.
Vân Tranh cảm giác mình vừa mới ngủ thì giọng nói êm ái của Lục Khinh Doanh vang lên bên tai, làm sao ngủ ngon như vậy, chắc vì lão bà ở bên, nàng là cảng biển êm đềm yên lành để mình trở về sau bao ngày mệt mỏi, mắt không mở ra, mắt không muốn mở ra lẩm bẩm: - Ta muốn ngủ lát nữa.
Lục Khinh Doanh rất nghe lời, Vân Tranh hài lòng đổi tư thế khác ngủ tiếp, chưa kịp chìm vào mộng đẹp đã có người nhảy lên ngực, hai bàn tay nhỏ lạnh giá bánh mũi y... Còn có hai thứ gì đó đang chui vào chăn...
Y hối hận rồi, y thu lại hết những lời khi nãy, rống lên: - Lục thị Khinh Doanh!
Ngồi trên cao đường, Vân Tranh cố gắng ưỡn thẳng lưng, làm bộ mặt nghiêm nghị, nhìn Vân Nhị và Triệu Uyển quỳ dưới sàn hành đại lễ, không có phụ mẫu, làm đại ca tất nhiên phải thay mặt.
Nhận lấy chén trà Triệu Uyển đưa tới, hớp một hơi hết sạch, đặt chén lên bàn, nhìn đệ muội đoan trang hiền thục, thanh tú mỹ lệ, hài lòng lắm, vẫn trầm giọng nói: - Tương kính tướng ái, không được phụ nhau.
- Vâng ạ. Vân Nhị và Triêu Trinh đồng thanh, vẫn quỳ đợi đại ca tiếp tục giáo huấn:
Vân Tranh cảm thấy thế là đủ rồi, quay đầu nhìn Cát Thu Yên, Cát Thu Yên liền bê một cái khay gỗ phủ lụa đỏ đi tới. Vén lụa ra, trên khay là cặp uyên ương bằng bạch ngọc, cùng với thanh đoản kiếm chuôi ngà voi và một vỏ kiếm bằng da cá mập.
Uyên Ương Bạch Ngọc mỗi người một cái hàm ý chúc phúc, Vân Tranh cầm đoản kiếm lên: - Đây là thứ ta thu hoạch trên chiến trường, khá là sắc bén, Triệu Uyển, Vân gia là tướng môn, dù muội là phụ nhân cũng nên có bội kiếm, thanh kiếm này là quà ta tặng muội.
Triệu Uyển giơ hai tay nâng kiếm, trang trọng nói: - Huynh trưởng ban kiếm thủ tiết, Triệu Uyển nhất định giữ phụ đức, không để tổ tiên Vân gia hổ thẹn.
Vân Tranh ngờ người, Lục Khinh Doanh nhỏ nhẹ nói: - Tiểu Uyển, ý đại ca muội không phải như thế, tặng kiếm một là truyền thống tướng môn, để muội có vũ khí bảo vệ bản thân.
Vân Nhị nghiêm túc nói: - Nếu như nàng gặp nguy nan, bất kể xảy ra chuyện gì, ta mới là người nên gánh hậu quả, không phải là nàng, là ta không bao vệ được nàng.
Triệu Uyển nghi hoặc nhìn Vân Tranh, thấy y gật đầu, khuôn mặt xinh xắn vẫn tỏ ra quật cường: - Là gia phụ của Vân gia, không để tổ tiên Vân gia hổ thẹn là trách nhiệm của muội.
- Ha ha ha được được. Vân Tranh cười, Triệu Uyển mới tới nhà, cần thời gian để làm quen với phong cách Vân gia, nói: - Hai đứa đi đi, đoán chừng đám Tô Thức đợi sốt ruột rồi đó, sau này sáng sáng không cần tới vấn an, quấy rầy phu thê người ta..
Lục Khinh Doanh đưa tay nhéo một cái, Triệu Uyển đỏ mặt lí nhí vâng dạ cùng Vân Nhị rời đi, cảm giác đầu tiên của nàng, đại ca không phải nghiêm nghị như nàng nghĩ.