Trí Tuệ Đại Tống

Hôm nay là ngày Hà Nhu Nương xuất các, nàng dậy từ rất sớm, trời vẫn còn tờ mờ sáng, hậu doanh của Giáp Tử doanh ở dưới chân núi, sương nặng, nàng xoa tay một lúc mới ra ngoài, chuyện đầu tiên là cho lợn ăn, ở nông gia ăn sáng trước tiên không phải người mà là mấy con lợn béo trong chuồng.

Đổ cám vào máng, nhìn hai con lợn sục mõm ăn ngon lành Nhu Nương rất vui, lợn béo lắm rồi, đầu năm sau có thể giết, nhà để lại nửa con, nửa con trả cho nhà Ngũ thúc giúp mình tổ chức tang lễ cho cha, còn bán được một con.

Ừm, béo thế kia, ít nhất phải được một quan ba đấy.

Nghĩ tới đó Nhu Nương mừng vô hạn.

Cho lợn ăn xong nàng đi xách nước, hôm nay nhà sẽ gần nhiều nước pha trà tiếp khách nữa, sông ở gần nên lấy nước cũng tiện, còn sớm lắm nên không gặp ai, may là thế, nếu không sẽ bị người ta trêu chọc, gánh hai thùng nước về nhà, xa xa nghe thấy tiếng quét đất, Nhu Nương thở dài, đẩy cửa sân, thân hình gầy gò của đệ đệ đang lúi húi quét sân, trong nhà còn hai tỷ muội thôi, nàng gả đi có chút không đành lòng.

Hà Tráng dừng tay: - Tỷ tối qua đệ đã thối hôn với Vương gia rồi, bạc cũng đã lấy về. Tỷ nếu thực sự thích Lưu đồ tể, muốn gả cho người ta cũng được, của hồi môn đã chuẩn bị cho tỷ, tuy không nhiều như Bành gia và Lương gia, ít nhất không mất mất thể diện, tỷ không cần thể diện, nhưng Hà gia cần.

Nhu Nương thất kinh, đặt thùng thước xuống, kéo tay đệ đệ quát: - Đệ thực sự thối hôn Vương gia rồi sao, đó là hôn sự cha sắp đặt, sao lại làm loạn?


Hà Tráng giật tay lại, ngồi phích xuống ngưỡng cửa: - Hôn sự đó không tệ, nhưng không lý nào lại đòi đuổi tỷ đi, nhà đó tham tiền, tham tới quên cả hiếu nghĩa thì còn cần làm gì? Nữ nhi nhà như vậy cưới về họa hại ba đời.

- Hơn nữa cha liều mình chiến đấu ở sa trường, còn chẳng phải vì muốn kiếm cho tỷ một món hồi môn được mắt, tiền thì có rồi, nhưng cha chẳng còn. Cắn một miếng cũng là máu, số tiền này một mình đệ không dùng được, phải chia cho tỷ một nửa, cha ở trên trời có linh cũng đồng ý.

- Không được! Nhu Nương thét lên định chạy tới Vương gia, hôn sự này bất kể thế nào cũng không thể bỏ:

- Đừng tốn công, tối qua đệ nói dứt khoát rồi, đời này dù cô độc cũng không cưới khuê nữ Vương gia. Tỷ, đừng quên, đệ từ Ưng sào về đấy, biết làm sao để quyết liệt với người ta. Hà Tráng cầm chổi lên quét tiếp, hắn sức khỏe không tốt, không qua được kỳ thi thể lực, không vào Thiếu niên quân được bị trả về, tâm trạng vốn không tốt, vẫn lẩm bẩm: - Tỷ phải gả cho tướng công đọc sách trong Thành Đô mới là môn đăng hộ đối, cần gì phải gả cho một tên đồ tể.

- Đóng cái mồm thối của đệ lại, từ hôm nay trở đi Thuyên Trụ là tỷ phu của đệ, đệ còn dám nói gọi là đồ tể, cẩn thận ta đánh đệ.

Hà Tráng cười lớn: - Cũng phải, Thuyên Trụ một năm tới xem lợn nhà ta tới mười tám lần, chẳng biết xem lợn hay xem người.

Nhu Nương xấu hổ không nói ra lời, Hà Tráng lắc đầu tiếp tục quét sân, hôm nay nhiều người tới nhà, phải trông sạch sẽ một chút. Nông gia tiểu hộ không như nhà người ta cưới hỏi giăng đèn kết hoa ăn uống tới mấy ngày, chuẩn bị nửa buổi là được, kê vài cái bàn, mời ít bánh trái, mọi người tới mừng vì thế đa phần là thức ăn có thể chia nhau ăn ngay được, coi như chung vui.

Nhìn đệ đệ, lòng Nhu Nương bối rối, đứa đệ đệ được mình chăm bẵm từ nhỏ này về nhà mới được mười tháng, lúc vừa về không nói không rằng, cứ như khúc gỗ, ai cũng cho rằng tiểu tử này hết rồi, ai ngờ lẳng lặng thối hôn, xem bộ dạng hình như còn không để trong lòng, xem ra ở Ưng sào được rèn luyện thành người rồi.

Đi vào phòng, quả nhiên có hai cái rương lớn, mở ra toàn là lụa là vải màu các kiểu, dưới đáy rương còn có một lớp tiền đồng, hai đĩnh bạc sáng loáng, tiểu hộ nhân gia có món hồi môn thế này là nhiều lắm.

Trên bàn còn đặt một bộ son phấn, một cái gương đồng, cả phòng lan tỏa hương thơm thoang thoảng, cái thùng gỗ cao bằng nửa người có cánh hoa nổi bập bềnh, không biết tiểu tử đó học đâu ra trò này.

- Mau tắm đi, lát nữa Ngũ thẩm qua giúp tỷ trang điểm, trải đầu, áo cưới thì phải đợi chút nữa, đệ đưa tới Bát nương thêu kim tuyến, Bát nương nói không trễ giờ đâu.

Giọng đệ đệ thong thả từ ngoài cửa sổ truyền vào, cái giọng khàn khàn vịt đực đặc trưng của thiếu niên còn chưa mất, nhưng nghe sao khiến người ta yên lòng.


Nhu Nương lấy một đĩnh bạc trong rương ra, dùng khăn lụa gói lại, rút viên gạch ở chân tường, cho bạc vào đó, nhìn số tiền đồng, lại lấy thêm một ít cất đi, đệ đệ không khỏe, giữ lại thêm tiền phòng hờ.

Cho viên gạch vào che kín cái hốc, Nhu Nương hài lòng phủi tay, gài cửa vào, cởi áo tắm rửa.

Nằm trong bồn tắm, Nhu Nương mới phát hiện ra còn có hương hoa quế, thằng khốn kiếp đó đổ cả dầu hoa quế và nữa, cái thứ bại gia, vừa giận vừa cảm động, kỳ cọ thật kỳ thân thể, nghĩ tới đêm nay tên ngốc Thuyên Trụ cũng sẽ sờ soạng cơ thể mình như thế, hai má Nhu Nương đỏ rực.

Người ngoài biết cái gì, ai cũng nghĩ mình bị Chu gia thối hôn là đáng thương? Nhu Nương muốn cười lớn.

Nghĩ rằng Tam Lang Chu gia đọc sách thì tốt hơn Thuyên Trụ giết lợn? Một tên thư sinh thư viện Cẩm Giang phế vật hơn hai mươi tuổi đầu còn cần trong nhà nuôi dưỡng, làm sao so với Thuyên Trụ từ năm mưới bốn tuổi đã một mình chống đỡ cả nhà, nuôi dưỡng tổ mẫu và quả mẫu.

Người ta nói người đọc sách là cao quý, Nhu Nương không cho rằng không phải toàn bộ người đọc sách là cao quý.

Chu Tam Lang cho dù đỗ trạng nguyên chăng nữa thì nàng cũng không thèm, nàng đã lén đi gặp Chu Tam Lang rồi, nàng vờ rơi tiền, hắn thấy nàng chỉ là cô nương nông gia, nên thản nhiên dẫm chân qua còn cười khinh bỉ, loại người như thế không gả cho là tốt nhất.

Cha mẹ mình mất cả, chỉ có một đệ đệ vị thành niên, gả vào cái nhà đó thì làm sao sống được. Những năm qua mình đào thuốc, làm thuốc, tích góp không ít, cho dù không có tiền của đệ đệ cũng có thể phong quang gả đi.

Khuê nữ Giáp Tử doanh không phải đều như vậy à?


Nước trong bồn tắm lạnh dần, lòng Nhu Nương lại nóng lên, bên ngoài đã có tiếng phụ nhân nói cười, đó hẳn là các thẩm thẩm tẩu tử tới trang điểm cho mình rồi, hôn sự của mình sắp bắt đầu, nàng cớm có ý với Thuyên Trụ, Chu gia thối hôn chỉ vui chứ chẳng có chút buồn phiền nào, đêm nay sẽ ngủ với tên ngốc đó.

Tiếng lợn kêu đánh thức Nhu Nương từ giấc mộng đẹp, thất kinh trần truồng đứng dậy, vừa lau người vừa chửi bới: - Thằng tiểu lưu manh kia làm gì thế hả? Giết lợn à? Hai con lợn đó an bài rồi, có tiểu hộ nào gả khuê nữ đi giết lợn không? Cho dù là muốn giết cũng để Thuyên Trụ ra tay, đồ tể không liên quan là còn lấy tiền công...

Vừa mới mở cửa ra liền có một đám phụ nhân cười hì hì ùa vào, Trương gia tẩu tử ghé vào cổ Nhu Nương hít hít: - Thơm quá đi này.

- Thế à? Để ta ngửi.

- Ôi mùi quế, đêm nay tiểu tử kia gặp may rồi.

Vậy là cả đám phụ nhân cứ vậy vừa ngửi vừa bình phẩm, người vuốt má, người nhéo mông, kéo Nhu Nương quay ngược lại vào trong, nàng vẫn rướn cổ nhìn ra cửa la lớn: - Lợn, họ đang giết lợn, sao lại giết lợn chứ?

- Câm mồm, lợn cái gì, lúc này không cần quan tâm tới chuyện đó? Tối nay ngươi mới là lợn, ha ha ha, còn bị đồ tể lột sạch rồi giết, hi hi hi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận