Trí Tuệ Đại Tống

Lục Khinh Doanh nhìn khuôn mặt bị vẽ lòe loẹt của Nhu Nương, lắc đầu, Tiểu Trùng lập tức chạy tới, bắt đầu tẩy trang cho Nhu Nương.

Mở hai cái rương lớn trên bàn ra, kiểm tra từng món, thi thoảng cùng mọi người bình luận chất lượng vải vóc, chất lượng không kém, chỉ là tới nửa thếp vải có đóng bốn chữ vàng Vân phủ ban thưởng, nhíu mày: - Sao lại chỉ có nửa thếp, với công lao cha ngươi phải được thưởng một thếp chứ.

Nhu Nương đang được trang điểm lại vội đáp: - Bẩm phu nhân, vốn là một thếp, tiểu nữ định dùng khi đệ đệ thành thân, bị nó xẽ một nửa cho tiểu nữ, phí cả đồ tốt.

Lục Khinh Doanh nghe thế hài lòng lắm: - Ừ, thế chứ, dù sao là minh chứng cho tỷ đệ tình thâm, tốt, tình cảm mới là đáng quý nhất. Nghe nói trước kia ngươi có hôn ước với một người đọc sách, nếu thấy gả cho nhà đồ tể là thiệt thòi thì ta có cách khiến nhà sĩ tử kia phải ngoan ngãn tới đón ngươi về.

Nhu Nương sợ hết hồn, quỳ vội xuống, không dám dấu diếm nữa: - Phu nhân soi xét, tiểu nữ nhìn trúng đồ tể, không thích người đọc sách, nhà đó thối hôn, đúng ý tiểu nữ. Tiểu nữ không mong đợi gì lớn, chỉ muốn có cuộc sống bình an, Thuyên Trụ tuy thân thế kém cỏi, nhưng lại là người thật thà hiếu nghĩa, biết nuôi dưỡng gia đình...

Lục Khinh Doanh tháo trâm trên đầu cho vào rương, cười hài lòng: - Chiếc trâm này thưởng cho sự thông tuệ của ngươi.

Đó là cái trâm vàng tạo hình cỏ ba lá, tuy đơn giản, nhưng mang đặc sắc dị tộc, cỏ ba lá đại biểu cho ái tình, vốn do Vân Tranh một lần làm Lục Khinh Doanh giận nên chuyên môn làm ra để xin lỗi, đại lão bà có, tiểu lão bà đòi, Tịch Nhục cũng ấp a ấp úng nói xa nói gần với đại thiếu gia, rằng phu nhân có cái trâm rất đẹp.


Thế là Vân Tranh sai thợ đúc luôn một cái khuôn trâm cỏ ba lá, chỉ cần đúc xong, thợ mài rũa tỉa tót một chút là sản xuất được một loạt hàng giống hệt nhau.

Cái gì nhiều rồi thì cũng không đáng tiền nữa, khi Lục Khinh Doanh phát hiện chỉ cần là phu nhân có vai vế ở Vân gia đều gài một cái trâm như vậy thì quyết đoán bỏ trâm trên đầu xuống, nhưng nàng không giống nữ nhân khác hờn dỗi hay mặt nặng mày nhẹ với trượng phu, nàng yêu cầu xưởng trong nhà đúc thêm nhiều vào.

Về sau chỉ cần xuất môn tụ hội là Lục Khinh Doanh gài cái trâm này, nhìn thấy khuê nữ nhà người ta vừa mắt rút ra tặng, thấy khuê nữ nhà cười ta hiền lành lễ phép, cũng gài lên đầu người ta, kiếm cho Vân gia không ít thể diện.

Ví như vây giờ Nhu Nương được ban trâm, quỳ xuống dùng đại lễ vái lạy, đám nữ nhân xung quanh xuýt xoa hâm mộ. Lục Khinh Doanh đợi Nhu Nương trang điểm xong kiểm tra các chi tiết nhỏ, sáu phần dung nhan của Nhu Nương qua bàn tay của Tiểu Trùng biến thành tám chín phần. Tiểu Trùng chẳng được tích sự gì, chỉ có nhiều năm hầu hạ tiểu thư tích lũy được kinh nghiệm trang điểm phong phú, lại được Hoa Nương chỉ bảo, tài nghệ không thấp.

Còn ở lại thì không ai tự nhiên nổi, Lục Khinh Doanh biết đạo lý đó, nên trò chuyện với những phụ nhân lớn tuổi vài câu, dương dương đắc ý dẫn đám nanh vuốt đi.

Các quý phụ đi hết cả rồi, Thuyên Trụ đầu toát mồ hôi mới run run hỏi tiểu cữu cho đón tân nương về chưa, muộn thêm nữa thì lỡ giờ lành mất.

Nhu Nương để lại hạt châu của Vân Tranh và ngọc bội của Trương Phương Bình cho đệ đệ, đem số đồ ban thưởng còn lại phong quang xuất môn, có hai hàng giáp sĩ đưa chân nàng về nhà chồng, khiến Thành Đô được một phen nháo nhào.

Không lâu sau đó, phố phường Thành Đô kháo nhau, đứa ngốc nhà đồ tể cưới được tiểu thư có tiền có thế, hôn lễ cả hầu gia và tri phủ tham gia, được hầu gia phu nhân và công chúa tặng quà.

Đồng thời còn có tin đồn Chu gia vì tham tiền tài nên bỏ lỡ nhân duyên tốt, ai nấy đi qua chê cười, Chu Tam Lang còn nghĩ Nhu Nương vì không gả được cho mình hờn dỗi gả vào nhà đồ tể, lảng vảng đợi gặp nàng mong nàng hồi tâm chuyển ý, bị lão nương Thuyên Trụ cấm chổi đuổi chạy khắp đường phố, tự biến mình thành trò hề...

Kết thúc hôn lễ Vân Tranh không vào Thành Đô, chỉ có Lục Khinh Doanh dẫn Vân Nhị và toàn bộ nữ quyến về Hoán Hoa Khê, mang theo vô số lễ vật, lần này không kín đáo giống tới nhà Nhu Nương, Lục Khinh Doanh mặc cung trang của Nhị phẩm phu nhân do triều đình cấp, bày toàn bộ nghi trượng của Vân Tranh, trống giong cờ mở về nhà.


- Đại tẩu thật lợi hại, đại lão gia của Lục gia nhìn thấy đại tẩu mà phải luống cuống chân tay, người Lương gia gặp tẩu ấy không một ai dám ngẩng đầu lên. Toàn bộ mọi người chỉ có mỗi lão thái gia là còn có thể nói chuyện với đại tẩu thôi, Tiểu Uyển giờ thành cái đuôi nhỏ theo đại tẩu.

Vân Đại ngồi trên ghế tựa xem sách, Vân Tam ngủ dưới chân, y không vào Thành Đô có rất nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhân lớn nhất lần này quyết định về Đậu Sa quan, cho nên hồn y bay một nửa về đó rồi, với chuyện khác không còn hứng thú nữa.

- Ta sẽ về quê, còn đệ làm gì? Hình như đệ không có ý đi theo ta? Mấy hôm nay ta thấy đệ với Tô Thức cứ chạy tới chỗ đô thủy quân ti, nói đi, nếu có lý do hợp lý thì ta cho ở lại.

Vân Nhị ngồi bên bếp lò cắn hạt dưa, cười nói: - Chuyển vận phán quan Lưu Đường là một cao thủ thủy lợi, đệ và Tô Thức trước giờ vẫn chưa từ bỏ tham vọng trị thủy Hoàng Hà, chỉ là mấy năm qua phần là bế tắc, lại bị nhiều chuyện phân tâm. Hỏa giải ứ tắc ở Đông Kinh thì dễ, nhưng hạ du càng thêm nghiêm trọng, cho nên đệ muốn theo ông ấy học hỏi thêm kinh nghiệm.

- Lừa ai đấy, đệ định cùng Tô Thức ở lại Thành Đô tìm lầu hoa phố liễu à? Đừng nằm mơ, ở Thành Đô này nanh vuốt đại tẩu đệ còn bằng mấy Đông Kinh, bao năm qua kinh doanh trong nhà do cô ấy quản, ta có thể bỏ qua cho đệ, nhưng đại tẩu nhất định sẽ đánh gãy chân chó đấy. Ngoan ngoãn theo ta về Đậu sa trại đi, Tô Thức chẳng còn mấy ngày bay nhảy nữa, Triệu Nghênh Xuân sắp tới rồi, để nó ở lại Thành Đô.

Vân Tranh nói xong ngáp dài, Vân Tam cũng ngáp theo, một gác đầu lên gối mềm, một gác đầu lên cẳng chân, gần như cùng lúc nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa sổ bầu trời âm u, mưa phùn đất Thục như than như khóc, thời tiết này cực kỳ thích hợp nằm bên bếp lửa ngủ gật, buồn ngủ sẽ truyền nhiễm, Vân Nhị cũng buồn ngủ, định chợp mắt một chút thôi, ai ngờ ngoẹo đầu sang bên là ngủ bất tỉnh nhân sự.

Tịch Nhục rón rén đi vào, đắp chăn cho Vân Đại, đắp chăn cho Vân Nhị, cuối cùng đắp cho Vân Tam đang ngẩng đầu nhìn mình một tấm thảm nhỏ, đây là việc nàng thông thuộc nhất, trước kia ở trại, ba người ngủ cùng phòng thường làm thế, có cơ hội ôn lại kỷ niệm xưa, nàng rất hạnh phúc.


Vì thế Tịch Nhục ngồi xuống bên Vân Tam thêu thùa, đại phu nhân, nhị phu nhân không có nhà, Tần Quốc đi theo hai vị phu nhân làm quen với gia nghiệp, thế là nàng thành nữ chủ nhân. Nàng luôn có một giấc mơ đẹp, có thể yên tĩnh ở cùng Vân Đại, Vân Nhị, Vân Tam ở chung cùng gian nhà trúc, dưới nhà có trâu, chuồng lợn có lợn, chuồng gà có gà, phòng tằm có con tằm béo trắng ăn dâu.

Ánh mắt Tịch Nhục nhìn ra cửa, hồn nàng bay xuyên qua rặng núi chập chùng.

Vượt qua muôn dặm, cách dải Kiếm Các không xa, mưa vừa mới ngớt một chút là có sương lạnh màu xanh bốc lên, trên Thục đạo có một chiếc xe lẻ loi đi xuyên qua sương mù, Tiểu Man ra sức thúc ngựa, một mình vào Thục, chỉ nàng làm ra chuyện này.

Lúc này nàng mặc áo xanh mũ nồi, khuôn mặt xinh đẹp dùng than bôi đen xì, lông mày tô đậm hơn, thậm chí có xẹo mờ, kỹ thuật hóa trang cao siêu biến nàng thành nông gia thanh niên dãi dầu sương gió.

Nông gia thì phải đánh xe trâu, nàng cũng dùng xe trâu, nhưng khi ở Kinh Triệu phủ gặp một công tử đa tình, nhất định đưa nàng đi một chặng, Tiểu Man vui vẻ đồng ý.

Đối với thành phần như vậy, nàng luôn hoan nghênh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận