Vân Tranh hài lòng vỗ vai hắn: - Huynh có tấm lòng này đã đủ, kỳ thực mấy năm qua thiệt thòi cho huynh, với công tích của huynh phải thăng tiến rồi, là ta giữ huynh lại Đậu Sa quan làm một viên huyện lệnh thất phẩm.
Lưu huyện lệnh xoa xoa tay đính chính: - Lục phẩm ạ, nay hạ quan là chính lục phẩm rồi, Đậu Sa huyện là huyện lớn với hai vạn hộ, mỗi năm nộp thuế chỉ kém Thành Đô và Lô Châu, nếu như hạ quan có thể khiến thêm sơn dân xuống núi, có thể tăng lên ba vạn hộ, Đậu Sa huyện sẽ thành Đậu Sa phủ, hạ quan sẽ thành tri phủ.
- Còn thăng tiến làm quan nơi khác thì hạ quan chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ muốn ở lại đây nhìn nó từ cái huyện chẳng ai nhớ tên thành trọng trấn tây nam thôi.
Vân Tranh gật gù: - Làm quan lớn rồi, tầm nhìn cũng rộng, tốt, thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng.
- Ta nói thẳng luôn ý định của ta, ta chuẩn bị lập Bạch Hổ tiết đường của mình ở hẻm Lồng Hấp, khai xuân năm sau sẽ điều đại quân của ta tới, đồng thời tiếp nhận đại doanh Nguyên Sơn. Giờ ta hỏi ngươi, quân doanh của Đậu Sa quan đã xây dựng xong chưa?
Lưu huyện lệnh vội chắp tay bẩm báo: - Đã xây hoàn tất, ngay dưới chân Bạch Vân sơn, đầy đủ kho khí giới, kho thuốc nổ, kho lương, sáu ngày trước nhận lệnh hầu gia, đã đưa toàn bộ vật tư nhập kho, xin hầu gia kiểm nghiệm.
Triệu Trinh đã gửi một đám con cháu hoàng tộc tới bên cạnh nửa giám sát nửa muốn mình giúp gây dựng tân quân cho hoàng gia, Vân Tranh cũng thoải mái dựa danh nghĩa vào đó làm theo ý mình, tha hồ cho đám đại thần triều đình nơm nớp lo sợ, đám văn thần đó cho rằng mình ngoan ngoãn ở nhà mong ngóng có chiến sự để được trọng dụng lại thì đầu bị lừa đá cả rồi.
Vân Tranh ra lệnh Lương Tiếp và Bành Hổ dẫn thân binh vào quân doanh, Tô Thức phụ trách kiểm nghiệm vật tư, đồng thời tuyên bố giai đoạn huấn luyện đầu tiên của đám con cháu hoàng gia kết thúc, cho nghỉ mười ngày rồi bắt đầu chính thức đi vào huấn luyện quân sự.
Tiếng reo hò vang lên trong đội ngũ, loáng thoáng có cả tiếng bật khóc, Lưu huyện lệnh dẫn bọn họ tới quân doanh, Vân Tranh dẫn gia quyến rời Đậu Sa quan, men theo con đường cũ về Đậu Sa trại.
Đường đất năm xưa đã biến thành đường lát đá xanh, bên đường làm kênh dẫn nước, nước từ trên nũi chảy xuống, men theo kênh đi vào cái ao, làm thế để tránh đường bị mưa lớn xói lở.
Tảng đá xanh lớn năm xưa dùng làm điểm giao dịch với Lại Bát vẫn nguyên xi chỗ cũ, Vân Tranh leo lên trên nhìn về cái sơn thôn khiến hồn người nhung nhớ ấy, đứng ngẩn người ra hồi lâu, cứ như có cái gì là lạ lấp đầy cõi lòng.
Nơi đó vẫn tĩnh mịch như xưa.
Chỉ kiến trúc xây bằng ở góc trại, Vân Tranh nói với Lục Khinh Doanh: - Nhà ta đấy, ta dùng khoản tiền lớn đầu tiên kiếm được xây lên nó, đa phần dùng để làm học đường, đối diện còn có căn nhà trúc cơ, nhưng nó quá tồi tàn, năm ngoái sập mất rồi, tộc trưởng xây một tiểu lâu, biết ta không thích nhà trúc, nên làm nhà gỗ, toàn người trong trại xây, không mượn tay bên ngoài.
- Trên ngọn núi phía nam kia có một mẫu ruộng của nhà ta, trước kia ta trồng thanh khoa, mọc tốt lắm, mỗi năm thu hoạch sáu trăm cân, khi đó Tịch Nhục nuôi tằm ở nhà trúc, dưới nhà có con trâu già, là ta lừa được của Lưu đô đầu, hai con lợn đen xì nữa... Lục Khinh Doanh đứng bên cạnh trượng phu lặng lẽ lắng nghe, nở nụ cười dạt dào hạnh phúc, vì hạnh phúc của trượng phu là hạnh phúc của nàng, khoác tay y: - Chúng ta về nhà đi.
Vân Tranh hơi khịt mũi: - Ừ, về nhà nào.
Trước tiên là đi vào một rừng dâu lớn, không như cây dâu ở Thành Đô, dâu ở đây mọc rất cao, mùa đông cây không có lá, chỉ có cành khô chĩa lên trời.
Đáng tiếc trên cây không có bóng dáng thải tang nữ, không có tiếng cười như chim sơn ca của các nàng, cầu bắc qua con sông trước trại đã đổi từ cầu gỗ sang cầu đá, lại không còn ở vị trí cũ.
- Nếu vào mùa dâu, đứng dưới có thể thấy những cặp đùi trắng phau phau của thải tang nữ, thích lắm...
- Phì, vô xỉ! Lục Khinh Doanh không chút do dự thưởng cho y một cái nhéo.
Có ông già xương thô, đầu bạc phơ đứng ở ngoài tường cao, xa xa nhìn thấy Vân Tranh đi tới, kích động đứng lên rồi lại ngồi xuống.
Vân Nhị nắm tay Tịch Nhục và Tần Quốc giữ lại, Vân Tranh chưa gì nước mắt đã chảy ra rồi, đi nhanh tới quỳ hai gối xuống: - Gia gia, Vân Tranh về rồi, gia gia vẫn khỏe mạnh, cháu mừng lắm.
Thương lão không nói gì, gật đầu một cái thái độ lạnh nhạt, nhìn sang Lục Khinh Doanh một thân váy lụa trắng cáo quý quỳ ở bên, hừ một tiếng: - Trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng gầy quá, khó nuôi, cũng khó sinh đẻ.
Lục Khinh Doanh chưa bao giờ nghe có người nhận xét mình như vậy, nhoẻn miệng cười: - Gia gia vạn an, cháu vì Vân gia sinh được hai đứa bé, một nam một nữ, đều khỏe mạnh hoạt bát.
- Hổ Đầu và Sửu Nha đâu, bế lại đây cho ta xem. Thương lão quên luôn cả phu thê Vân Tranh vẫn quỳ ở đó, đứng lên lớn tiếng gọi, Lục Khinh Doanh cười tủm tỉm đỡ trượng phu mặt mày như đứa bé bị bỏ rơi dậy:
Cát Thu Yên vội vàng đưa ba đứa bé tới, khuôn mặt lạnh tanh của Thương lão liền cười như hoa nở, mỗi đứa bế lên một cái, thích lắm, Lạc Lạc chắc nịch đầm tay còn chẳng biết lạ, đưa tay giật râu ông, làm ông cụ vô cùng hài lòng, cườn sang sảng, vươn tay ra bợp cho Vân Tranh một phát, mắng: - Nhìn đi, đây mới là bảo bối, mỗi năm gửi toàn tiền lương vô dụng về làm cái rắm à, người trong trại đều có chân có tay, không cần ngươi tiếp tế vẫn sống được.
- Vâng, vâng, cháu sai rồi. Vân Tranh luôn mồm nhận sai:
- Người trong trại đông hơn xưa, giàu có hơn, nhưng bình thường chẳng có mấy người ở, còn mỗi đám già không chịu chết bọn ta trông coi cả cái trại rộng bao la. Thương lão nói tới đó hai hàng nước mắt chảy xuống theo chòm râu dài: - Tiểu tử thối, sao bây giờ mới chịu về? Có phải định đợi lão già này chết không? Cái thằng bất hiếu.
- Dạ, cháu không dám.
Lục Khinh Doanh nhìn cảnh đó lặng lẽ dẫn hai đứa con lùi ra.
Rơi nước mắt, mắng mỏ một hồi, đánh một hồi, Thương lão nắm tay Vân Tranh không chịu buông ra nữa, năm xưa trắng trẻo là thế, bây giờ đen xì xì, tay thô ráp, chẳng biết ở ngoài kia đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, lần này về, ông thế nào cũng phải nuôi cho béo trắng như xưa, người đọc sách chẳng khác nông phu thì ông đi khoe không ai tin.
Quát lớn một tiếng, quyền uy của tộc trưởng lập tức thể hiện ra, già trẻ trong trại nhanh chóng xuất hiện ở cổng trại, nhìn thấy cả đội xe lớn, đám thiếu nữ trẻ con liền chạy ra ngay đó, chỉ có những người già tụ tập quanh Vân Tranh.
Cửu thúc mặc một bộ đồ viên ngoại chẳng phù hợp tí nào, tập tễnh đi ra: - Tộc trưởng nói, lần này mà ngươi mà còn không chịu về, thì chết để ngươi về.
Vân Tranh cười toét miệng: - Cửu thúc, người ăn mặc kiểu gì thế này, có phải là muốn cưới về cho cháu một vị thẩm thẩm không?
Nhị gia gia hừ một tiếng: - Tên què mà không què thì leo lên trời rồi, từ khi có vài đồng tiền thối học người trong thành mời người ta uống rượu nghe hát, một tháng không tới Hạnh Hoa lâu một lần không thoải mái, công việc trong nhà ném hết cho bà nương oa nhi, chẳng làm gì cả …
- Được rồi, được rồi, các ông nói nhiều quá, Vân Đại nó đi xa vất vả, cho nó vào nhà uống chén trà đã chứ. Phải rồi, Vân Nhị đâu, nó hẳn là lớm lắm rồi.
- Hì hì, cháu đây ạ. Vân Nhị tí tởn chạy tới, từ xa đã cười khì khì: - Gia gia người đánh Vân Đại suýt ngã, chứng tỏ gân cốt vẫn còn khỏe mạnh, cháu vui lắm:
- A cái thắng nhãi này, vẫn khôn ranh như xưa.
Một đám người già cười phá lên.