Ba đứa con của Vân Tranh đều nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh ở Đậu Sa trại, tới đây chưa được một ngày mà chẳng hề tỏ ra lạ lẫm, Lạc Lạc từ khi sinh ra đã ngủ bên cạnh rắn trông nhà, nên nó tất nhiên không sợ, Vân Thiên Thiên và Vân Đình còn quá nhỏ chưa tới cái tuổi biết sợ, ba đứa bé ngồi trên giường làm tình làm tội con rắn đáng thương.
Triệu Uyển nhìn Lạc Lạc ôm đầu con rắn vật lộn, con rắn trông nhà cứ thi thoảng há miệng ra đớp vờ, sợ tới mặt tái nhợt.
Lục Khinh Doanh nhíu mày, xách cổ Lạc Lạc kéo ra, tát con rắn một cái, thế là nó ngoan ngoãn trườn lên xà nhà, không lâu sau treo đuôi trên xà, miệng một cái trâm không đáng tiền thả xuống trước mặt Lục Khinh Doanh, đó là đồ hối lộ.
Triệu Uyển phục sát đất sự uy nghiêm của đại tẩu, thế mà hoàng hậu còn muốn mình dùng thân phận công chúa, khống chế hậu viện Vân gia, sau đó dần dần tác động người Vân gia trung thành với hoàng gia.
- Đồ ăn cắp! Cát Thu Yên lẩm bẩm chửi, ở Thành Đô, con rắn này chuyên môn trộm đồ của nàng tặng Lục Khinh Doanh, thì thầm căn dặn Triệu Uyển:
- Sau này trông coi đồ cho tốt, trong nhà có trộm.
Lục Khinh Doanh cầm cái trâm đồng sáng bóng lên, đưa cho Tịch Nhục: - Mai ngươi hỏi xem trong trại có ai bị mất không, phu quân, đi ngủ thôi, nơi này cú mèo kêu đêm ghê ghê là.
Tịch Nhục vâng lời trải giường, Vân Nhị cũng dẫn Tần Quốc không chịu rời một bước đi, hai đứa bé nằm giữa, Lục Khinh Doanh và Vân Tranh nằm hai bên, tránh chúng bị rơi xuống đất.
Vân gia để lại phần lớn nha hoàn phó dịch ở Thành Đô, chỉ dẫn theo ba mươi người cùng gia tướng, dù thế nào thì hai căn nhà của Vân gia không đủ chỗ, Tịch Nhục dẫn đám nha hoàn đi sang nhà mới, nếu chưa đủ thì chia ra các nhà trong trại ở tạm, trại bây giờ không thiếu chỗ, cùng lắm thì cắm trại, Vân gia luôn mang theo trại quân dụng.
Đợi khi mọi người đi hết, đóng cửa lại, Lục Khinh Doanh mới nói: - Phu quân có thấy Tiểu Uyển hôm nay tỏ ra hơi quá không?
Vân Tranh lơ mơ làng màng đáp: - Có gì quá, nữ hài tử vốn sợ rắn mà.
- Chút thủ đoạn đó qua mắt được chàng và Nhị thúc thôi, muốn lừa thiếp khó lắm, Tiểu Uyển chẳng qua là kiếm cớ để ngủ bên Nhị thúc đấy.
Nếu lão bà nói thế thì Vân Tranh không nghi ngờ, có chút thủ đoạn cũng không lạ nữ nhi hoàng gia mà, dù sao Triệu Uyển cũng không tệ, ngái ngủ nói: - Yên tâm không có chuyện gì đâu.
Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Năm xưa chàng cũng nói động phòng sớm không tốt, hừm, kết quả hại thiếp trốn trong phòng hai ngày không dám ra ngoài, chuyện chàng không kìm được, sao Nhị thúc...
Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng ngáy của Vân Tranh.
Sáng hôm sau thức dậy Lục Khinh Doanh cứ nhìn Triệu Uyển chằm chằm, nhất là chú ý tới tư thế đi lại, làm Triệu Uyển vừa thẹn vừa tức, hôm qua nàng đúng là ngủ cùng giường với Vân Nhị, nhưng ma ma cũng ngủ bên cạnh cơ mà, đại tẩu nghĩ cái gì vậy chứ?
Hầu Tử mang công báo tới, Vân Tranh liếc mắt rồi ném sang bên, hiện công báo chẳng đáng xem nữa, toàn là điều động nhân sự, trừ Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác ra thì tất cả có thay đổi lớn.
Bất ngờ nhất là dựa vào các loại biểu hiện cho thấy Triệu Trinh chưa chết, nhưng năng lực khống chế triều đường của hắn tới đâu thì cần thời gian nghiệm chứng.
Từ khi trở về Đông Kinh, Triệu Trinh liền thích tắm nắng, chỉ cần ngày nào có nắng là hắn sẽ nằm trên giường mềm phơi nắng suốt cả ngày, như chỉ có thể mới xua đi được khí tức tử vong trên người.
- Ngoài phố phường có tin đồn, Vân Tranh giết thương nhân đất Thục họ Tiết, vì người này có ý nương nhờ Thục phi, người đó chết trong lặng lẽ, hồ sơ của quan phủ ghi là chết bệnh.
Giọng âm u của Trần Lâm vang lên bên tai, Triệu Trinh chỉ cười nhẹ, không có bất kỳ biểu hiện nào khác.
Trâu Đồng Minh vội vàng mang tới một cuốn Thuyết văn giải tự cực lớn tới, mở ra trước mặt Triệu Trinh, mở từng trang, tới khi Triệu Trinh chớp mắt thì dừng tay, ngón tay chỉ trên trang sách, khi chỉ tới chữ "phong" thì Triệu Trinh chớp mắt cái nữa, cứ như thế đến khi ghép thành bốn chữ "phong tỏa tin tức".
Trần Lâm khẽ nói: - Bệ hạ, thứ lão nô nói thẳng, e Thục phi đã biết rồi.
Triệu Trinh lại cười, Trần lâm đoán: - Ý bệ hạ là thông qua phong tỏa tin tức xem phản ứng của Thục phi?
Triệu Trinh nhắm mắt lại.
- Nô tài đi làm ngay.
Trần Lâm đi rồi, Triệu Trinh mở mắt ra, thở đều đều, cái trạng thái sống như chết này làm hắn cực kỳ căm ghét, sống thế này với hắn mà nói là một loại xỉ nhục, nhưng nghĩ tới nhi tử còn nhỏ, hắn phải cắn răng mà sống, kiên trì từng giây từng khắc, tranh thủ thời gian cho con mình trưởng thành.
Triệu Trinh trước khi về kinh đã tỉnh lại, nhưng không thể nói năng cử động, thông qua biện pháp phiền phức kia hạ ý chỉ, Trần Lâm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Địch Thanh, Văn Ngạn Bác phải luôn sẵn sàng chờ triệu kiến, nếu ba ngày không được triệu kiến phải tự vào cung kiến giá, nếu không phạm tội đại nghịch.
Bây giờ chuyện kỵ húy nhất chính là người khác dùng danh nghĩa mình phát mệnh lệnh, quốc gia mà tới mức đó, cơ bản đã đối diện với tồn vong.
Bộc Vương đã bị phế truất ở Sơn Dương công tụ tập không ít hoàng tộc, đòi hoàng đế nhận một nhi tử trưởng thành thừa tự, duy trì sự thống trị của Triệu gia, toàn bộ bị Triệu Trinh xóa tên khỏi hoàng tộc, đầy ra biên viễn, không có ý chỉ không được về kinh.
Đám hoàng tộc này rời kinh chưa tới hai trăm dặm đã bị đạo phỉ giết sạch, dù là với thân huynh đệ Bộc vương, cũng không có chút nhân từ nào.
Địch Thanh đích thân điều hai tám vạn biên quân về, vây kín đô thành, Trần Lâm, lão hoạn quan làm người ta khiếp sợ, tựa hồ mọc ra vô số con mắt, quan sát nhất cử nhất động của quan viên thiên hạ.
Tri phủ Sở châu chỉ vô tình nói một câu:" Thiên tử sống như chết." Chưa tới sáu ngày kinh sư hạ chỉ, đầy ra Nhai Châu, cả đời không xá tội, triều đường chấn động, đồng thời không ai dám ho he chút nào về đề tài này nữa.
Từ đó Bàng Tịch, Hàn Kỳ quyết đoán, ngày ngày tới vấn an hoàng đế hoàng hậu ở tẩm cung, sau đó mặt dày kê luôn bàn xử lý công văn tại chỗ, sau đó do hoàng hậu phát lệnh.
Không khí triều đường vô cùng áp lực, nhưng trong sự khẩn trương cao độ đó mọi việc vận hành hết sức trơn tru, không còn tranh đấu, không còn cãi vã bất hòa, ai cũng rõ một hoàng đế nằm liệt giường tàn nhẫn quyết đoán hơn một hoàng đế khỏe mạnh rất nhiều.
…
Không khí trên triều không truyền được tới đất Thục, Vân Tranh một thân áo vải gai, đi đôi giày hai lớp, buộc thừng cỏ tránh trơn, đeo bó củi khoan khoái đi trên con đường nhỏ trên núi, sau lưng y còn đi theo hàng người dài, ai nấy đều đeo một bó củi lớn, đủ cho trại dùng thời gian rất lâu.
Núi nam không hiểu vì sao bị chết khô cả một mảng rừng, tộc trưởng hạ lệnh toàn bộ tộc nhân đi chặt gỗ, định cây to thì chặt thành gỗ súc, tương lai dùng làm nhà, còn lại làm củi đun.
Thân là một thành viên trong tộc, Vân Tranh trời vừa sáng dẫn Hầu Tử, Hàm Ngưu cùng ba mươi gia tướng theo người trong trại lên núi.
Thương lão lột vỏ một cái cây, nói: - Cây bị sâu rồi, sâu to chui cả vào tâm cây rồi, chẳng trách mà chết, cây này không làm nhà được nữa, chỉ có thể đem đốt than, nếu không khai xuân sâu nở lại đi hại thêm cây mới, chặt hết đi, mùa xuân sẽ trồng lại.
Thế là mọi người dựa theo quy củ trong núi làm việc, chặt củi đốt cây, một ngày bình lặng cứ như thế mà qua đi.
Y phục đẹp đẽ của nữ quyến Vân gia đã thu hết vào, trong thành mặc ra sao thì mặc, xuống thôn quê, áo vải mới là thích hợp nhất.