Trong góc sân nhỏ của ngôi nhà gạch hai gian không quá đặc biệt ở sơn thôn trên núi, một thiếu phụ mặc áo vải xanh, đeo tạp dề, đầu buộc một cái khăn lụa trắng đơn giản không hoa, bên hông giắt cái gầu nhỏ chứa hạt kê, rắc thức ăn cho mấy con gà, cần cổ thanh tao, da thịt trắng như ngọc, bóng dáng đó chỉ nhìn bên mé thôi đã xinh đẹp không nói lên lời, thanh lệ thoát tục.
Vậy mà đằng sau nàng có năm nam nhân không ai dám ngẩng đầu hân thưởng vẻ đẹp đó.
Lục Khinh Doanh đã tiến hóa tới mức mặc bất kỳ quần áo gì vẫn không ảnh hưởng uy nghi rồi, lạnh nhạt nói: - Nhưng năm qua để các ngươi ở nơi non xanh nước biếc đẹp đẽ này, kết quả chẳng làm được cái gì, lại còn tổn thất hai thương đạo, chết mất sáu người, tâm huyết ân tình lão gia gây dựng với người Thổ Phồn năm xưa bị đám ngu xuẩn làm hỏng hết, khiến cả ta cũng không dám cho lão gia biết.
- Nói, thương đạo qua Nguyên Sơn làm sao? Lão gia dựa vào nó gây dựng cả gia nghiệp lớn thế này, tới tay các ngươi nát bét là thế nào?
Vị lão chưởng quầy trên năm mươi, tóc hoa râm, khom người nói: - Bẩm phu nhân, không phải vì bọn tiểu nhân không tận tâm, mà là phía Nguyên Sơn lại chiến tranh rồi.
- Hừ, người Thổ Phồn đã bao giờ ngừng chiến tranh, chiến tranh càng dễ buôn bán, bọn họ lại không hại thương đội.
Lão chưởng quầy vội giải thích: - Phu nhân còn chưa biết, lúc mới chiến tranh, người Thổ Phồn chém giết say máu vì đổi thuốc men và vũ khí, giá nào cũng mua. Nhưng càng ngày buôn bán càng khó, bọn chúng vẫn cần hàng của chúng ta, nhưng không có hàng để đổi, bọn chúng muốn nợ, tiểu nhân không cho, ai mà biết chúng đánh thắng hay thua, thua chết thì chúng ta mất hết, trên đường về bị đầu nhân đánh cướp, chết mất sáu người.
- Do tiểu nhân suy nghĩ thiếu chu đáo, xin phu nhân trách tội.
Lục Khinh Doanh ném nắm kê cuối cùng cho gà ăn, vào nhà sai nha hoàn pha trà.
- Tình hình ở phía đó tệ lắm sao?
Lão chưởng quầy lau mồ hôi lấm tấm trên trán: - Vâng, vì làm ăn ngày càng thu hẹp, mùa thu vừa rồi tiểu nhân tới cao nguyên một chuyến, đánh giá hoàn cảnh, kết quả thấy cỏ đã cao bằng người mà không có mục dân thu hoạch, nhìn một vòng chẳng có mấy bò dê, ngược lại xương người khắp nơi, theo như tiểu nhân thấy, năm nay mục dân sẽ chết rất nhiều, e khó làm ăn được nữa.
- Các ngươi chỉ biết thu hoạch mà không biết vun trồng, tất nhiên sẽ tới lúc không làm ăn được nữa. Vân Tranh vác củi đi vào, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, nhiều năm không chặt củi, vất vả hơn nhiều.
- Phu quân đã về!
Lục Khinh Doanh thoáng cái đổi vai trò thành lão bà hiền thục, đi ra lau mặt cho Vân Tranh, sau đó lấy khăn mặt nóng ấp lên mặt, giọng Vân Tranh từ sau khăn truyền ra: - Ở đất Thục nơi nuôi ngựa không nhiều, mục đích của chúng ta là nhờ mục dân nuôi họ ngựa, không phải là tài phú. Các ngươi chỉ biết kiếm tiền, thấy người ta đánh nhau cần vũ khí thì ra sức bán vũ khí, cung cấp lương thảo giá cao, giờ thì hay rồi, người không còn, lấy ai nuôi ngựa cho chúng ta, cũng không còn da trâu mà đổi, cách làm ăn ngu xuẩn này tới giờ vẫn còn chưa đổi sao?
Lão chưởng quầy luôn mồm nhận lỗi, hỏi: - Ý lão gia là cho họ nợ?
Lục Khinh Doanh đưa chén trà tới miệng, Vân Tranh kéo khăn ra, hớp một ngụm, trước kia y chỉ trao đổi đồ sắt, một hai năm gần đây mới thay đổi, chủ trương trao đổi vũ khí cho thảo nguyên là quyết sách của triều đình, mục đích tất nhiên là muốn suy yếu Thổ Phồn, nhưng cũng không loại trừ khả năng tránh nơi đó biến thành hậu phương của Vân Tranh, nên Vân Tranh không quá trách những chưởng quầy này, bất kể thế nào thì Vân Tranh đã về đây rồi mọi chuyện phải kết thúc: - Kẻ nào hại hộ vệ của chúng ta, chúng ta tài trợ cho đối thủ của chúng, tìm thế lực có thể trong thời gian ngắn tiêu diệt đối phương, chiến tranh phải kết thúc, người sắp chết đói hết rồi, bọn chúng còn đánh nhau cái quỷ gì nữa chứ? Ngươi thử tính toán cho ta xem, người Thổ Phồn phía sau Nguyên Sơn còn bao nhiêu nữa? Có bao nhiêu bộ tộc đánh nhau, ai mạnh nhất?
Lão chưởng quầy đầu càng cúi thấp hơn: - Dạ, người Thổ Phồn nơi đó đã cùng đường mạt lộ, chết nhiều lắm, khắp nơi hoang vu, thương đội đi nhiều ngày không có người tới giao dịch, hơn bộ tộc hỗn chiến, vốn còn có cả người Thổ Phồng trên cao nguyên xuống, nhưng đều chết hết, giờ thế lực có hi vọng nhất là Nặc Lăng A, song không đủ khả năng thống nhất cao nguyên.
Vân Tranh gật đầu: - Về tính toán cho kỹ rồi làm, sơn dân trong huyện còn nhiều, muốn kiếm một nơi ở lâu dài, vào huyện vướng nhiều chính sách triều đình, xung đột với bách tính, nếu có vùng đất mới cho họ bắt đầu lại là tốt nhất.
Lão chưởng quầy vâng dạ đẫn những chưởng quầy khác rời đi, Lục Khinh Doanh thu lại cái khăn mặt đã nguội, cẩn thận lau bụi than trên người Vân Tranh, nói: - Ngỗi Minh đã tìm chàng hai lần rồi đấy, chàng cứ né tránh mãi không hay, muội ấy cũng tâm sự với thiếp, chỉ muốn một đứa con thôi, không định gả cho chàng, chàng lãi thế còn gì nữa.
Vân Tranh hồ nghi nhìn lão bà: - Để tính nhé, sau đó nàng thừa lúc ta ngủ dùng dao đâm chết ta thì gọi là lỗ hay lãi?
Lục Khinh Doanh tựa cười tựa không nói: - Thiếp làm gì ác độc như thế, nếu chàng mai mối cưới hỏi đàng hoàng vào nhà, thiếp không nói gì, nhưng làm bừa làm bậy ở ngoài, để con cháu Vân gia lưu lạc, thiếp không đồng ý.
Vân Tranh vươn tay ôm lão bà đặt ngồi lên đùi nàng: - Một nữ nhân cùng một đám ngữ nhân sống trong trạch viện như pháo đài, không cho nam nhân vào, sinh ra ý nghĩ kỳ quái cũng chẳng có gì lạ, cuộc sống vốn phải hài hòa, có âm có dương, Ngỗi Minh ý tốt, nhưng làm chưa tốt. Thực ra muội ấy nên tìm một người tốt gả đi, không nên uổng phí tuổi hoa của mình, để rồi sau này cả cuộc đời dài cô độc mới phát hiện chẳng có gì, tài phú cũng là vô nghĩa.
- Muội ấy tìm ta chỉ vì nam nhân gặp được ít ỏi quá mà thôi, không cần nghi ngờ, bao năm qua thư từ qua lại nàng đều biết còn gì.
Ngỗi Minh vốn là một mỹ nhân, mấy năm qua được cơm gạo đất Thục nuôi dưỡng, càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, vừa mang phong cách nữ nhi Hán gia, vừa có vẻ đẹp dị tộc, thực sự chết người, nếu là mấy năm trước Lục Khinh Doanh sẽ vô cùng tự tin, nhưng dù sao nàng tuy xinh đẹp nhưng đã gần ba mươi sao so được với thiếu nữ tươi non mơn mởn, cẩn thận quan sát từng phản ứng nhỏ nhất trên mặt Vân Tranh: - Chàng thật sự không chút động lòng nào sao?
- Ôm một đại mỹ nhân trong lòng tất nhiên là động lòng rồi, nàng chưa nhận thấy à?
Lục Khinh Doanh giờ mới để ý, cảm nhận sự biến hoá của Vân Tranh, mặt đỏ bừng bừng định trốn, nhưng mà muộn rồi, một tay Vân Tranh khống chế vòng eo nàng, tay kia tìm lên đồi ngực đầy đặn, vừa hôn đôi môi thơm tho, vừa lặng lẽ tháo đai lưng, sự kháng cự của lão bà chẳng chỉ khiến Vân Tranh càng thêm kích thích, hai tay xoa nắn thân thể nảy nở của nàng mỗi lúc một nhiệt liệt. Lục Khinh Doanh liên tục bị giải trừ vũ trang, đôi tay ma quái quá thông thuộc mỗi điểm nhạy cảm trên người nàng, hô hấp mỗi lúc một trở nên gấp gáp, đến khi mơ mơ hồ hồ bị Vân Tranh tiến vào, chỉ còn cách ngoan ngoãn phối hợp.
Rất lâu sau hai người mới từ trong lòng đi ra, phu thế nhiều năm, lén lút ăn vụng vẫn có chút xấu hổ, Lục Khinh Doanh tức lắm, nàng là quý phu nhân đoan trang thủ lễ mới đúng.
Vân Tranh toàn thân thư thái, phu thê phải như vậy, thi thoảng có giây phút kích động vô cớ mới hay, nếu còn trẻ mà chẳng còn sức hút gì với nhau, cuộc sống há chẳng phải như nhai rơm.
Vừa mới sửa sang lại được y phục thì nghe thấy Lạc Lạc "cha cha" gọi loạn lên, giơ cái guồng nước bằng gỗ chạy vào, váy hoa toàn bùn, chẳng biết vừa xong làm cái gì.
Lạc Lạc chạy vào nhà nắm lấy tay Vân Tranh kéo tới bên con kênh dẫn nước nông, té ra vừa rồi nó dùng tay đào thêm một cái kênh nhỏ ngoằn ngoèo, dẫn nước chảy xuống dốc, ở cuối cắm hai chạc cây, Lạc Lạc cẩn thận đặt guồng nước lên, nhìn guồng nước xoay tròn vỗ tay ầm ĩ.
Hai cha con chơi với nhau không khác gì hai đứa trẻ, Vân Tranh còn đào cho cái kênh to hơn, thế là cái guống nước xoay càng nhan