Thêm một lúc thì Vân Nhị ở quân doanh về, cũng góp vui, tiếng cười rộn ràng cả góc trại, Vân Đình, Vân Thiên Thiên cũng muốn chơi lắm, nhưng Lục Khinh Doanh không cho, thấy huynh đệ Vân Đại làm hư Lạc Lạc là đủ rồi, trong nhà còn cần đứa khác hiểu lễ nghĩa.
Con kênh nhỏ giờ đã chảy vào ao nước, xung quanh có kè đá hẳn hoi, Lạc Lạc còn hẹn Nhị thúc mai đi bắt cả cho vào ao, đến khi cơn mưa bắt đầu đổ xuống mới chịu thôi.
Vào nhà, Lục Khinh Doanh đã đun sẵn một ấm lôi trà, bỏ thêm gừng, rót cho ba kẻ bẩn thỉu ba bát, Tịch Nhục còn đắp chăn lên người, cả ba ôm bát ngồi co ro bên bếp lửa húp xùm xụp như nạn dân, làm nàng thở dài liên hồi, thực sự là chơi tới không biết gì hết nữa rồi.
Vân Nhị là húp to nhất, từ bé hắn đã thích lôi trà, nhất quyết cho rằng uống lôi trà phải phát ra tiếng động to mới là cách tốt nhất để tán thường trà ngon, uống được nửa bát đột nhiên tới: - Đại ca, để muốn vào núi, quay lại chỗ chúng ta tới.
Vân Tranh ngớ ra một lúc, lẩm bẩm: - Thời tiết này vào núi không tốt.
- Đại ca lo chẳng may có đường về à, ai mà muốn về cái thế giới lạnh băng đó, đệ chỉ muốn xem nơi ấy có gì đặc biệt không thôi.
Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị, năm xưa y tìm cách quay về, Vân Nhị luôn tránh xa nơi đó: - Đệ trưởng thành rồi, từ hôm nay trở đi có thể tự làm chủ, muốn làm gì cứ làm, ta không cản, chỗ đại tẩu đệ ta cũng nói.
Vân Nhị cười: - Chỉ đợi câu này của huynh! Rồi lấy trong lòng ra một cuốn sổ nhỏ.
Vân Tranh vừa liếc mắt qua một cái đã nhíu mày, cuốn sổ ghi chi chít một danh sách dài Vân Nhị muốn làm: - Đệ chuẩn bị vào núi, còn muốn tới Hố Trời thành Bạch Đế? Nơi đó đường xá xa xôi lại nguy h... Nói tới đó nhớ tới lời vừa xong, cười khổ: - Được rồi, đệ muốn đi cứ đi, có điều nên hỏi qua Tiểu Uyển và Tịch Nhục, trước khi làm gì phải bố trí ổn thỏa trong nhà, đại ca chỉ dặn vậy thôi.
Vân Nhị nhe răng cười, lấy cái cối cho thêm nhiều vừng rang chín, trà, bắt đầu dã, làm món lôi trà mình thích nhất, nói: - Đại ca, năm xưa cũng vào mùa này, huynh bắt đầu ra công trường, còn nhớ không?
- Ừm, nhớ chứ...
Bên ngoài mưa rơi rả rích, hai huynh đệ Vân gia rất quen với mưa phùn Đậu Sa quan, một khi mưa là phải mười ngày nửa tháng, lâu nhất có khi mưa cả tháng trời.
Ở phía sau Nguyên Sơn lúc này nhất định đang tuyết lớn mù mịt, một ngọn núi lớn năn cách hai thế giới.
Lạc Lạc chơi suốt cả một ngày, uống trà xong người ấm áp, thế là cứ vậy lăn đùng sang một bên ngủ ngon lành, Lục Khinh Doanh bế khuê nữ vào phòng, hai huynh đệ thay nho sam thoải mái ra hành lang ngồi, nhìn vụ mù thấp thoáng trên núi xanh, đàm luận nhận thức thế giới, coi như lần khảo hạch cuối cùng của Vân Đại.
Thú thực Vân Tranh thấy mình chưa hoàn thành trách nhiệm của huynh trưởng, cũng may có lão bà lợi hại, thêm vào bản thân Vân Nhị rất tự giác, đã thành thanh niên sống có trách nhiệm có tình có nghĩa.
Điều Vân Đại thích nhất khi về quê là ở đây y không phải hầu gia, đại tướng quân gì cả, chỉ là hậu bối có chút tiền đồ thôi, hai huynh đệ có thể thoải mái ngồi ở hành lang uống trà, trừ một số thải tang nữ thi thoảng liếc mắt đưa tình thì người khác chẳng thèm ngó ngàng tới, nhàn nhã thư thái.
Từ khi tới Đậu Sa quan, Vân Nhị ngày ngày đeo cung tiễn tới hậu sơn, đại ca năm xưa đi lấy cúi suýt nữa bị báo giết chết, tuy nói nhiều năm đã qua, con báo chưa chắc còn sống, hắn vẫn không bỏ ý định tìm kiếm.
Triệu Uyển chỉ cần thấy Vân Nhị mặc võ phục, đeo cung tên, cầm trường thương lên núi là ánh mắt ngây dại, cho dù về chẳng mang theo được con gì vẫn như đón đại tướng quân thắng trận trở về.
Báo thì không tìm thấy, ba mẹ con nhà gấu thì bị thợ săn trong vùng mang tới bốn lần rồi, mới đầu gấu mẹ còn chống cự, đám thợ săn phải tốn công đặt hố bẫy, dùng lưới mới bắt được.
Về sau bị bắt rồi lại thả nhiều lần, ba mẹ con nhà đó thấy thợ săn là sán tới, đợi thợ săn đưa lên xe, đẩy tới Vân gia Đậu Sa trại đổi tiền.
Cuối cùng là ba mẹ con đuổi cũng không đi nữa, cho dù Vân Tam chạy quanh sửa loạn xị vẫn há mồm ra đợi ăn, sau đó tìm đống cỏ khô Vân gia, đào cái động lớn chui vào ngủ, ngủ tít, đói là mò ra kêu ầm ĩ đòi ăn.
Trong mắt tộc trưởng, trại có thêm thứ thở được là thêm một phần sinh khí, thấy ba mẹ con nhà gấu không hại trâu lợn gà qué trong trại liền mặc kệ.
Triệu Uyển vẫn không thích rắn trông nhà, nhưng nàng không còn sợ nữa, còn với mẹ con nhà gấu thì cực kỳ yêu thích, động vật mẫn cảm, biết ai có thiện ý với mình, thấy Triệu Uyển là múa chân múa tay, cuộn người làm trò nịnh nọt.
Mưa sướt mướt mãi không tạnh, trời ẩm thấp làm người ta khó chịu, cảm giác chỗ nào cũng âm ẩm, quần áo phơi không sao khô được, mặc trên người rất khó chịu, vì thế Lục Khinh Doanh nghe theo kiến nghị của Ngỗi Minh, quyết định dẫn nữ quyến trong nhà, cùng với phụ nhân trong trại, cả đám nữ nhân tự chải tóc mà nàng không thích, ngồi xe trâu, xe ngựa, xe la hoặc cưỡi ngựa, cả một đoàn người đông đảo, rầm rộ tiến tới hẻm Lồng Hấp.
Toàn bộ vùng này chỉ có hẻm Lồng Hấp là khô ráo, đạo phỉ Nguyên Sơn đã bị tiêu diệt nhiều năm rồi, nơi đó không còn là chốn nguy hiểm nữa, mà thành nơi nghỉ mát của các nữ quyến Đậu Sa quan, nhất là Ngỗi Minh và Lương Kỳ tiền nhiều mà rảnh rỗi, dù nơi đó nhiều đỉa cũng không ngăn cản nổi nàng.
Câu chuyện gì không giải quyết được bằng tiền thì dùng thật nhiều tiền, dùng với hai phú bà này cực kỳ chính xác.
Bọn họ mua toàn bộ gà ở Đậu Sa quan thả vào hèm Lồng Hấp, nơi đó thức thì nổ ra một cuộc chiến vô cùng dữ dội, rất nhiều gà bị đỉa hút cạn máu, càng có nhiều đỉa bị gà ăn mất, đỉa không có chỗ trống lưng, gà thì có, viện binh liên tục bổ xung, kết quả là đám đỉa gần như bị tuyệt chủng, hẻm Lồng Hấp thành địa bàn của đàn gà.
Tiếp đó rất nhiều căn nhà gỗ được dựng lên, mỗi khi mùa mưa ẩm ướt, Ngỗi Minh và Lương Kỳ lại dẫn đám quý phụ tới nghỉ ngơi.
Đậu Sa trại không thiếu tiền, lão tộc trưởng thậm chí ngang ngược chiếm lấy khu vực tốt nhất, có suối nước nóng tốt nhất, ông cụ nay có thể hất hàm đi nghênh ngang ở Đậu Sa quan, dù là Lưu huyện lệnh cũng không thèm bắt chuyện. Ông cụ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, không thích nữ hài tử, cho rằng đó là thứ nuôi toi cơm, mỗi khi trong trại gả khuê nữ, nhìn từng xe từng xe hồi môn được nhà trai hớn hở kéo đi, lòng ông đau như cắt, nên Ngỗi Minh, Lương Kỳ tha hồ lấy lòng ông cụ cũng vô ích, chỉ có Lục Khinh Doanh mang về hai thứ bảo bối được ông cụ yêu quý dù công chúa cũng chẳng bằng, Tịch Nhục càng bị ông cụ ghét, bao năm như thế chẳng sinh nổi cho Vân gia đứa con nào.
Đội xe xuyên qua cơn mưa nhỏ đi hai ngày liền tới hẻm Lồng Hấp, vì cần giao dịch với Thổ Phồn và xây dựng đại doanh ở Nguyên Sơn, con đường nhỏ ngoằn ngoèo năm xưa đã được quan phủ mở rộng thành quan đạo năm thước tiêu chuẩn, hai bên đá trắng thông đen, ý cảnh cực đẹp.
Vừa mới đi vào hẻm Lồng Hấp là mưa tạnh ngay, hơi lạnh cũng biến mất tăm tích, khí hậu nơi này sáu bảy năm qua cũng đã thay đổi không ít, chẳng còn là vùng đất khô cằn nữa, chân núi có ít hoa dại ngoan cường mọc trong khe đá, thậm chí nơi bằng phẳng có trồng rau xanh, mươn mướt đến thích mắt.
Mọi người đều chuyển sang mặc áo lụa mỏng, tức thì trước mắt Vân Nhị toàn là đường cong mạn diệu của nữ nhân, không biết đâu ra nữ tử phóng đãng, không ngờ trên người chỉ có cái yếm đào, da trắng lóa mắt, cười khúc khích nháy mắt với hắn.
Hầu Tử hau háu nhìn, nhưng chuốc lấy vô số lời chửi mắng.
Lục Khinh Doanh đi ra dẹp loạn, bảo Vân Nhị: - Ngỗi Minh nói mỗi năm vào mùa này, sơn cốc đều là phụ nhân nữ tử, đệ không thích hợp đi vào.
Trong trại xây dựng một thái viên ở vùng này, tuy suối nước nóng ở đó không bằng sơn cốc, Vân Nhị vẫn vâng lời dẫn gia tướng đi, còn về phần an toàn của các tẩu tẩu có tiểu tẩu tử lo.
Có chút thất vọng vì không được ở bên trượng phu, nhưng Triệu Uyển cũng không muốn trượng phu ở lại vương quốc hương phấn này.