Thục phi đã quen với cách ăn nói thô bỉ của bà ta, chẳng bận tâm, nữ nhân nào bị người ta dùng xích sắt trói mười mấy năm cũng chẳng thể cao nhã nổi, chưa điên hoàn toàn đã là may, nàng vào phòng lấy quả lê đặt lên tường, nhoẻn miệng cười thân thiện: - Tỷ tỷ nếm thử đi, lê mùa thu đấy, đám nô tài giữ được giờ không dễ, ngọt lắm.
Quách hoàng hậu không khách khí, lấy quả lê cắn rốp một miếng lớn, vừa nhai vừa nói: - Cha ta đưa tới ít tơ lụa, ta không thích, ngươi cần thì lấy đi, trông ngươi vừa mắt.
Thục phi nhún mình tạ ơn, cầm lấy tranh Vân Việt nhìn thật kỹ: - Tên tiểu lưu manh này quả nhiên đã lớn lên thành bộ dạng họa hại nhân gian, một hai năm nữa xương cốt phát triển hết, không biết làm mê mệt bao nhiêu thiếu nữ vô tri.
Quách hoàng hậu tức thì phun lê ra, giật lấy bức tranh lụa nhìn, càng nhìn mày càng nhíu chặt: - Hắn dám à?
Thục phi cười: - Hắn không dám, gia giáo Vân gia ở mặt này rất nghiêm, nếu dám bừa bãi, ca ca hắn đánh gãy chân chó.
Quách hoàng hậu lại cười toe toét.
Thục phi lấy khăn tay ra lau nước lê trên người bà ta: - Chuyện tỷ tỷ giờ không còn là kỵ húy nữa, sao không viết thư cho Tần Quốc, để nó biết thân thế, tuy Bạc thái phi rất yêu thương Tần Quốc, trong cung không ai dám vô lễ, ân sủng không tệ, nhưng thi thoảng muội vẫn thấy nó ngồi một mình trên lầu cao thất thần buồn bã.
Quách hoàng hậu rơm rớm nước mắt: - Ta không muốn nó thấy bộ dạng của mình, Vân gia ngang ngược còn không thèm tới phủ công chúa ở, nếu biết mẫu thân nó thế này, sẽ đối xử không tốt với nó.
- Nói một câu tỷ tỷ không thích nghe, dù tỳ tỷ vẫn còn là hoàng hậu cao quý, Vân Việt cũng không vào phủ công chúa đâu. Thục phi kéo tay Quách hoàng hậu ngồi xuống đôn đá nói: - Năm xưa Vân Tranh còn là một tiểu tử nghèo đã cưới đi viên minh châu thế gia trăm năm đất Thục, nghe nói gom góp mới được ba xe lễ vật, kết quả cưới Lục Khinh Doanh về, mang theo trăm xe hồi môn, sau này còn thêm ba dăm hoa đào lừng danh Thành Đô.
Quách hoàng hậu ngờ ngợ nhìn Thục phi má phấn bừng bừng, như người Vân Tranh cưới là nàng vậy, có điều đầu óc bà ta bây giờ không bình thường lắm, chẳng thể nghĩ sâu xa: - Ồ, hắn may mắn quá nhỉ.
Thục phi không biết bao lâu rồi mới có người để nàng kể chuyện về Vân Tranh, khúc khích cười: - Nói tới may mắn thì phải là Lục gia cơ, lão tổ tông Lục gia quả có con mặt nhìn người.
- Này, ta nghe bọn cung nhân kháo nhau nhiều rồi, Vân Tranh thực sự ưu tú như thế sao?
- Tỷ tỷ, một nam nhân từ hai bàn tay trắng, xuất thân ở thôn trại nghèo, không còn cha mẹ, lại phải nuôi ấu đệ, mới hơn hai mươi đã được phong hầu, Đại Tống có mấy người như thế?
Quách hoàng hậu nghĩ rất lâu lắc đầu: - Đó là Vân Tranh, Vân Việt là đệ đệ thôi, ngoài bề ngoài đẹp đẽ thì chẳng có gì. Ôi tiếc sao, nếu nữ nhi của ta được gả cho Vân Tranh có phải tốt không.
Thục phi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hồi ức: - Vì tỷ tỷ chưa tiếp xúc với đứa bé đó, muội thời thiếu nữ vì phụ thân qua đời có ở nhờ Vân gia một thời gian, lúc đó Vân Việt mới sáu bảy tuổi, đôi mắt đen nhánh như xoáy nước làm người ta lún sâu trong đó, tuổi nhỏ mà thông thiên văn địa lý, mức độ yêu nghiệt còn quá cả Vân Tranh.
- Tỷ tỷ mà gặp đứa bé đó rồi sẽ hiểu cảm thụ của muội, Vân Việt là món quà trời cao bồi thường cho bao năm chịu khổ của tỷ.
- Ta muốn gặp đứa bé đó, muốn gặp Tần Quốc, muốn gặp bọn chúng, làm sao gặp được, làm sao được?
Thục phi nhìn Quách hoàng hậu thất hồn lạc phách vào phòng mình, nhếch môi cười, Quách hoàng hậu là nữ nhân cực độ tịch mịch, mười mấy năm giam cầm đã hủy hoại bà ta, nguyên nhân duy nhất bà ta kiên cường sống là vì Tần Quốc.
Chỉ cần cho cho bà ta hi vọng gặp được Tần Quốc, bà ta sẽ bất chấp tất cả đi thực hiện, phá vỡ sự tĩnh lặng của hoàng cung, giờ phải quấy động nó lên, di chuyển sự chú ý của người khác ra khỏi mình.
Nhớ lại năm xưa Quách hoàng hậu bị phế nghi vấn trùng trùng, tể tướng Lữ Di Giản báo thù Quách hoàng hậu bất ký với mình, thúc đẩy xúi giục khiến Quách hoàng hậu bị phế. Tào hoàng hậu sau khi nhẹ nhàng thế chân, nhiều lần giúp Lữ Di Giản vượt qua khó khăn, trong đó sát chiêu của Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm từng chế một bức "bách quan đồ" trong đó liệt kê dính dáng của Lữ Di Giản trong việc điều động thăng chức quan viên, chỉ trích sự xảo trá của Lữ Di Giản, ép Lữ Di Giản phải dâng tấu từ chức lui về tuyến hai, Phạm Trọng Yêm thay quyền.
Khi Phạm Trọng Yêm cho rằng mình giành được toàn thắng, ngự sử đài đàn hặc "Giang Đông tam hổ", khiến mấy bộ tướng biên phòng của Phạm Trọng Yêm bị điều tra, đám người Âu Dương Tu ý đổ giải nguy bị điều khỏi kinh, đi sứ Hà Đông. Đám người Duẫn Thù bị đầy ra biên ải, ngự sử đài liệt kê đồng đảng Phạm Trọng Yêm, treo lên triều đường, ăn miếng trả miếng.
(*) Sự kiện đảng tranh.
Vào mùa hè năm Khánh Lịch thứ tư, ngự sử đài đột nhiên tuyên bố phá được vụ án mưu phản, liên quan trực tiếp tới Thạch Giới và Phú Bật. Hoàng đế không tin, nhưng ngự sử có thư của hai người kia làm chứng, bàn bạc phế truất, dù ra sức phủ nhận, tin đồn bay khắp nơi, liên lụy tới Phạm Trọng Yêm mở rộng quyền đại tướng, ý đồ câu kết làm phản. Phú Bật vì tị hiềm xin biếm đi biên ải, Phạm Trọng Yêm bị đầy tới Thiểm Tây.
Sau khi Phạm, Phú rời kinh, ngự sử đài nhân đà thắng lợi, diệt hết đảng tân chính.
Trừ được đối thủ lớn nhất, Lữ Di Giản nhắm mắt qua đời, nghe nói Tào hoàng hậu đau lòng ba ngày không ăn uống.
Nếu trước kia loạn bắt nguồn từ Quách hoàng hậu, vậy giờ rạch lại vết thương của Đại Tống nên từ Quách hoàng hậu, nghe nói Thạch Giới, Phú Bật bây giờ còn chưa nguôi giận.
Chỉ có loạn, hoàng đế mới không chú ý tới mình, triều đường quá yên bình cực kỳ bất lợi với Thục phi, một khi Triệu Trinh qua đời, chỉ cần một ánh mắt tỏ ý, nàng sẽ được ban lụa trắng ngay, Thục phi không cam tâm ra đi như thế.
Những năm qua dù không thể vươn tới đại thần trong triều, nhưng Thục phi cũng có lực lượng trung thành với mình, đủ bắt đầu sự hỗn loạn này.
"Vân đại ca năm xưa nên cưới mình, mình và huynh ấy mới thực sự là người cùng đường, chỉ mình mới đưa được huynh ấy lên đỉnh cao quyền lực!" Thục phi ăn liền hai quả lê mới áp được tà hỏa xuống:" Muội không tranh, muội chỉ làm loạn lên thôi!".
....
Vân Tranh ngồi dựa lưng vào ghế da hổ, xung quanh chỉ có mỗi Hầu Tử, nghe hắn bẩm báo xong, gãi đầu: - Không thể làm như vậy được, Lại Bát đã có ác ý là phải diệt trừ, bỏ qua cho thì sẽ có lần sau, có kẻ khác học theo. Vân Nhị làm thế không chỉ có lỗi với chính chúng ta, còn có lỗi với cả Lại Thập Cửu, làm việc theo kiểu sợ mất lòng hai phía như thế này, kết quả mất lòng cả hai, nếu bây giờ Lại Bát trả thù Lại Thập Cửu sẽ thế nào đây? Người hại chúng ta được tha bổng, người theo chúng ta bị hại?
- Đáng lẽ giết tên cầm đầu Lại Bát, tha cho người Thổ Phồn, để bọn họ mang lương thực về cứu sống tộc nhân, người Thổ Phồn sẽ nhớ ơn, còn làm thế này người Thổ Phồn nhận định là công lao của Lại Bát và nhớ thù chúng ta làm bị thương.
- Lại Bát một lần mưu kế thành công, sẽ càng mưu đồ nhiều hơn, cho nên tuyệt trừ hậu họa.
Hầu Tử phiền não nói: - Nhưng không chỉ Nhị gia mà cả phu nhân cũng tán đồng, tiểu nhân không thể làm trái.
Vân Tranh nghĩ một chút cười: - Nếu thế lại là chuyện khác, Hầu Tử, chúng ta ngồi đợi xem diễn biến thế nào, lão bà ta làm chuyện ngốc nghếch như vậy thế nào cũng có duyên cớ.
- Tiếc là phu nhân không nghe thấy lão gia nói hì hì... Hầu Tử cười hì hì lấy lòng, nghĩ lại thì lão gia thường xuyên xa nhà phu nhân xử trí mọi việc đâu ra đó, các mối quan hệ xử lý gọn gàng, chưa từng xảy ra chuyện gì, mỗi lần có sự cố đều là sau khi lão gia về nhà.
HẾT!