Lão Triệu cầm cốc trà lên uống không đáp, hầu gia nói đối với đám thương cổ này phải đề phòng, không được giao quyền chủ động cho họ, một khi đám người lắm tiền này vào thảo nguyên, nơi đó sẽ không còn là thảo nguyên nữa.
Người Hán thích trồng trọt, bất kể là thương cổ hay danh thần dũng tướng, thậm chí là hoàng đế đều thích trồng chút gì đó.
Nếu nhìn thấy một vị hoàng đế đi chân đất xuống ruộng, dù là ai cũng vui từ tận đáy lòng, ít nhất cho rằng hoàng đế bệ hạ chưa quên nghề tổ tông truyền lại, coi trọng nông tang. Một vị hồng nho ra ruộng chăm mạ, người ta gọi đó là tâm dưỡng tính.
Vì thế dưới không khí đó, bách tính Đại Tống lúc nào cũng suy tính trồng cái gì đó xuống đất, cho dù ở nơi như hẻm Lồng Hấp, sau khi con người tiến vào cũng xuất hiện vườn rau xanh mướt.
Nếu để mặc cho đám người đó tùy ý vào thảo nguyên, chẳng bao lâu sau thảo nguyên Điền Tây sẽ cây trái trĩu quả, hoa màu từng luống đều tăm tắp, vịt kêu càng cạc trong ao, thôn trang mọc lên khắp nơi, cuối cũng không khác gì nơi khác ở Đại Tống. Còn về phần người Thổ Phồn chỉ biết chăn thả gia súc sẽ chết dói.
Đúng là bức tranh khủng bố.
Thảo nguyên phải chăn thả gia súc, hơn nữa không thể chăn thả quá độ, mục dân đều hiểu không được chăn thả một nơi quá lâu, nhưng người Hán không hiểu, bọn họ lùa lợn lên thảo nguyên nuôi, cuối cùng biến mục trường tươi tốt thành vùng đất cằn cỗi.
- Trại nuôi ngựa, có trại nuôi ngựa quan, trại nuôi ngựa dân, còn cả thương nhân liên hợp nuôi ngựa? Ngươi biết bản thân đang nói gì không? Trương Phương Bình vất vả tới Đậu Sa quan một chuyến hỏi ngọn nguồn, khi biết đáp án càng đứng ngồi không yên, đây không phải là trại nuôi ngựa vài dặm ở Kinh Triệu phủ, đây là vùng thảo nguyên ba trăm dặm, nếu biến thành trại nuôi ngựa cả thì tốn bao nhiêu tiền cho đủ, dứt khoát nói luôn: - Thành Đô phủ hết tiền rồi, tri phủ trước tiêu tới đồng xu cuối cùng của phủ khố, lão phu vừa nhậm chức chưa lâu mà nay một ngày tam ti sư thúc giục bù thế ba lần, còn có ngự sử chất vấn ta tiền lương đi đâu, vì thế chớ nói tới tiền với lão phu tiền bạc, chỉ có hai chữ thôi, không có!
- Đã bao giờ ta ngửa tay xin ông tiền chưa? Trước kia chẳng phải đều là ta mang tiền về à? Vân Tranh thấy Trương Phương Bình nói văng cả nước bọt hơi ngả người ra sau: - Uống cốc trà đi, tuổi cao rồi mà vẫn nóng nảy như thế.
Trương Phương Bình còn tâm trạng đâu mà uống trà, hỏi trọng điểm ngay: - Chẳng lẽ ngươi định bán đất thảo nguyên kiếm tiền, khi ta tới đây thương gia Lô châu và Đông Kinh đều nói, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tiền rồi, chỉ đợi ngươi lên tiếng thôi, một tay giao tiền một tay giao đất, tuyệt đối không mặc cả.
- Người của tam ti sứ cũng đang túc trực ở Thanh Đô, chỉ đợi được chia tiền.
Vân Tranh hừ một tiếng: - Thế thì để bọn chúng tự đi mà tìm người Thổ Phồn đòi đất, xem người Thổ Phồn có đánh chết chúng không.
- Mọi người bây giờ sở dĩ không dám vào thảo nguyên vì một câu kia của ngươi quá đáng sợ, nếu không hàng ngàn thương gia, đem tiêu sư hộ viện tập trung lại tràn vào thảo nguyên, san bằng nơi đó không thành vấn đề. Cho dù bị người Thổ Phồn đánh bại, chẳng phải có vị thống soái vô địch ngươi áp trận phía sau à, có gì đáng sợ đâu. Trương Phương Bình thở dài: - Vân hầu, lão phu sao chẳng muốn giữ mảnh đất này cho đất Thục, nhưng thảo nguyên mà không cho các thế lực khác tiến vào thì ngài chỉ có thể biến thành nông điền, không được nuôi ngựa ở đó. Đây là điều không thể thương lượng, nếu không ngài ngoan ngoãn ở bên đầu này Nguyên Sơn đi, xu mật viện có lệnh, Đại Tống nay nghỉ ngơi dưỡng sức, không được có lang yên, không cho khơi lên xung đột biên giới.
Vân Tranh hiểu ý ông ta, Trương Phương Bình lải nhải nhiều như vậy, chỉ nhắc tới thương cổ, không nhắc tới quan trường, song đang khéo léo cảnh cáo, chiến mã là vật tư quân sự, không thể rơi vào tay một tướng quân, không thể ở trong địa bàn truyền thống của một vị tướng quân, đây là nguyên nhân vì sao trước đó triều đình bán vũ khí cho thảo nguyên, làm loạn Điền Tây.
Vì lý do này, thảo nguyên Điền Tây cho dù không thể thành Giang Nam biên ải, cũng phải thành nông trang bình thường, muốn nuôi ngựa quy mô lớn à, chỉ có thể nuôi ở trong hoàng cung, dù nơi đó không có cỏ thì cũng là chỗ thích hợp nhất trong mắt hoàng đế.
Thấy Vân Tranh hồi lâu không nói gì, Trương Phương Bình thở dài nói thẳng thắn hơn: - Hầu gia ta biết ngài không cam tâm, nhưng nên chấp nhận đi.
- Biết vì sao kết cấu quan viên Đại Tống ta lại lại chồng chéo phức tạp như thế không, ai cũng nhìn ra khuyết điểm này, nhưng mọi người cười khà khà cho qua mà không thay đổi. Cái kết cấu này có cả vạn chỗ bất lợi, chỉ có một cại lợi, vì cái lợi này mọi người phải chịu đựng.
- Cái lợi là không ai tạo phản được, nghĩ mà xem, muốn tạo phản thì trên chân phải quấn lấy một đống quan hệ lợi ích, mà với quan hệ chằng chịt, chỉ cần ba người hợp mưu làm phản ắt bại lộ và thất bại, đó là cái quy luật người ta nghiên cứu trăm năm mới ra, đây là khuôn vàng thước ngọc ở Đại Tống, không một ai dao động được, cả ngài cũng không ngoại lệ.
Vân Tranh trừng mắt: - Ông nói với ta những điều đó là ý gì?
- Ha ha ha, không ý gì. Trương Phương Bình vỗ trán: - Lão phu già rồi, hay chuyện nọ xọ chuyện kia.
- Lão đại nhân còn chưa già, hậu sinh vãn bối vẫn đuổi theo dài dài mới kịp, vậy dựa theo cách nói của lão đại nhân phân chia thảo nguyên sạch sẽ luôn, à còn năn vạn phụ nữ trẻ nhỏ, chắc cũng giết sạch luôn để chia chác cho tiện nhỉ?
Trương Phương Bình không để ý tới lời giận dỗi trẻ con đó, cười: - Đọc sách bao năm như vậy, đừng có hơi một tí là đeo từ giết bên mép, đại tướng quân chinh chiến bao năm chưa từng giết những người đáng thương đó, tuy họ chăn thả không bằng tráng đinh, nhưng vẫn hơn người Tống ta một bậc. Nay thiếu cái ăn cái mặc thật đáng thương, Đại Tống ta nhân nghĩa trải khắp bốn biển, tất nhiên không thể để họ chết đói.
- Lão phu có thể nhân danh tri phủ Thành Đô hạ lệnh quân đội tới thảo nguyên cứu trợ những phụ nữ trẻ nhỏ đó khỏi dầu sôi nửa bỏng, nếu đại tướng quân hỗ trợ được thì tốt quá rồi, chi phí ắt có phủ Thành Đô bồi thường.
Vân Tranh cố nén buồn nôn nói: - Mới đầu thì nói không có tiền, giờ thấy được chia chác, tiền lại ở đâu ra thế?
Trương Phương Bình nghiêm mặt nói: - Vân hầu, lão phu đọc sách bao năm, lòng trắc ẩn vẫn có.
Chuyện chính trị thì tỏ ra vô sỉ bao nhiêu cũng được, nhưng người ta nói tới nhân phẩm cá nhân, Vân Tranh không đả kích, nói lời thừa thãi chẳng ích gì, mời Trương Phương Bình viết lệnh tại chỗ, sau đó sai Hàm Ngưu đánh trống tụ tướng.
Lão Triệu uống rượu tới ngất ngưỡng, mỹ nhân trong lòng dùng miệng đưa rượu làm ông ta chẳng còn nhớ mình ở đâu, cách thưởng thức rượu này nếu không phải thân ở trong cuộc, thật không cách nào cảm thụ.
Tùng! Tùng! Tùng!
Một hồi trống dài thoáng cái xua đi quá nửa hơi men trong người, ném cái yếm máu xanh, phun rượu trong mồm, bảo nữ nhân bán khỏa thân trong lòng mau mau giúp mình buộc lại tóc, tìm giày.
Lão Hoàng lờ đờ hỏi: - Triệu huynh sao vội vàng như thế, đâu có nghe tin tẩu phu nhân cũng tới Đậu sa quan.
Lão Triệu cầm ấm trà lạnh đổ hết lên đầu, lấy váy ca kỹ lau qua loa: - Chư vị, chuyện thành hay không ở hôm nay, Bạch Hổ đường đánh trống tụ tướng rồi, xem ra chuyện tiến quân thảo nguyên đã ngay trước mắt.
Cả đám thương cổ xung quanh la hét thúc giục ca kỹ giúp mình chỉnh y sam, thúc giục Lão Triệu mau mau lên đường, một khi có tin tức nói cho mọi người một tiếng, mình nhà lấy bạc theo sau Vân hầu là được.