Đám Lương Tiếp, Bành Cửu còn chưa tới Bạch Hổ đường thì đám thương nhân đã tới rồi, cả đám tụ tập ngoài đại môn nghển cổ nhìn vào trong.
Mũi thương nhọn hoắt không làm cho bọn họ cố kỵ, đều là người Thục, thậm chí còn có người của thương hành đất Thục, sớm quen với sát khí rồi, thấy một số vệ binh tư thế cầm thương không đúng còn nhắc nhở.
Quân đội của Vân Tranh ở Đông Kinh là ác quỷ, nhưng với những thương cổ này coi như quân đội con em, người nhiều tuổi một chút còn làm ra vẻ trưởng giả hiền từ trò chuyện với tiểu binh, lời trong ý ngoài đều chỉ muốn biết chuyến này Vân hầu có cho thương cổ vào thảo nguyên hay không. Không hỏi ra được gì liền lộ bộ mặt lão tặc, lời lẽ dâm uế chửi bới, làm tiểu binh chỉ muốn đâm một thương chết tươi.
Lương Tiếp, Bành Cửu mặc khôi giáp vừa chuẩn bị vào Bạch Hổ đường, lập tức có tiếng hô hào, Lão Hoàng vươn cổ cao nhất có thể, nhảy lên bảo Bành Cửu nói tốt hộ vài câu, ông ta và Bành Cửu sắp thông gia rồi, đều là người mình, kỵ húy gì.
Người của thương hành đất Thục ngang ngược quen rồi, vì bọn họ tiền nhiều thế mạnh, vũ lực cường hãn, chỉ cần là vụ làm ăn lớn, bọn họ lập tức đoàn kết cướp về Thục trước, sau đó phân chia ra sao tính sau.
Trong mắt bọn họ Vân hầu là người Thục, nên cơ hội này của Thục, cho nên vừa xong thương nhân vùng ngoài bị bọn họ hè nhau đánh đuổi hết.
Triệu Phu, Triệu Duyên Niên dẫn một đám huynh đệ hoàng tộc lần đầu vào Bạch Hổ đường, đang kiểm tra khải giáp cho nhau, nghe trống tụ tướng, kích động nhất là bọn họ, còn một đám chưa đủ tư cách tham dự đang tụ tập đằng xa nhìn hâm mộ.
Người đã tới đủ, Vân Tranh từ lều trướng đi vào, nhíu mày quát: - Lão Hổ, Báo Tử, các ngươi không biết tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới à?
Lão Hổ lôi thôi lếch thếch, còn chảy nước mũi ròng ròng, dùng tay áo quệt bừa một cái, kêu oan: - Đại soái, bọn thuộc hạ là thám báo, thám báo làm sao mà sạch được, bọn thuộc hạ vừa mới ở trên núi xuống thì nghe thấy tiếng trống, không dám chậm trễ.
Vân Tranh dùng khăn tay bịt mũi: - Xéo ra sát cửa đứng cho ta, người Thổ Phồn trên cao nguyên có động tĩnh gì không?
Lão Hổ ủy khuất lùi lại báo cáo: - Không ạ, đường đi bị băng tuyết phủ kín rồi, bọn chúng muốn xuống phải đợi khai xuân, nhưng Đại Lý có phái thám báo tới thăm dò động tĩnh thảo nguyên, thuộc hạ bắt được vài tên, chúng nói hoàng đế Đại Lý muốn kinh lược thảo nguyên.
Vân Tranh gật gù, Đại Lý mà bỏ qua thời cơ này mới là lạ, còn chưa nói gì Triệu Phu đã đi lên một bước: - Đại soái, tân quân hoàn thành bảy phần huấn luyện, nay chỉ thiếu thực chiến, trận này xin đại soái giao cho tân quân.
Triệu Duyên Niên và đám con cháu hoàng thất đồng loạt quỳ một gối cầu chiến.
Vân Tranh lắc đầu: - Các ngươi muốn tham chiến cần một quá trình tuần tự nhi tiến, hiện vội vàng dùng các ngươi là vô trách nhiệm với bệ hạ. Các ngươi do bệ hạ cẩn thận lựa chọn, là nhân tài hoàng gia, chết một người là thiếu đi một người, không thể đưa lên chiến trường một cách thô bạo như thế.
Triệu Duyên Niên vỗ giáp ngực nói lớn: - Đại soái, bọn mạt tướng không chỉ là con cháu hoàng tộc mà còn là tướng sĩ Đại Tống, xin đại soái cứ ra lệnh, mạt tướng chết không oán trách.
- Dũng khí đáng khen, ngươi và Triệu Phu thì đã có chuẩn bị tâm lý, không ngại sinh tử, thế nhưng những người khác thì chưa chắc, một khi xuất hiện hi sinh sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của tân quân. Thế này đi toàn bộ Tân quân biên nhập vào Thiếu niên quân, trước tiên làm quan với hoàn cảnh mình cần phải đối diện rồi hẵng nói tới cái khác.
- Phán lễ nghi viện sai khiển đâu.
Một quan văn tuổi chạc ba mươi đi tới khom người nói: - Phán lễ nghi viện sai khiển Đỗ Tuyền có mặt.
- Gửi cho Đại Lý một bản văn thư, nếu bọn họ mà dám từ rừng rậm Nam Chiếu đi ra, nhóm ngó thảo nguyên Điền Tây thì chớ trách bản soái vào núi đi săn.
Đỗ Tuyền nhận lệnh rời đi thực hành, Vân Tranh bảo đám Triệu Phu đứng lên, ôn tồn nói: - Đánh trận là chuyện phải xem có cần thiết hay không, nếu cần, cho dù các ngươi không muốn, ta cũng đưa lên chiến trường, nếu không cần thiết, tránh được chiến sự thì nên tránh.
- Lần này bản soái dẫn các ngươi vào thảo nguyên, mục đích là lấy lại hòa bình cho thảo nguyên, nhưng không đặt trọng điểm ở tác chiến, thế lực nào phản kháng mới tiêu diệt, còn không thì giảm thiểu chém giết, kẻ nào tùy tiện giết chóc mục dân, giết!
Cả đám chắp tay dạ ran.
Lão Hổ nhìn đám con cháu hoàng tộc sạch sẽ một cách quá đáng, cười đểu: - Hoan nghênh đến Thiếu niên quân, trong quân ngũ của lão tử, các ngươi tốt nhất đừng ăn mặc bóng loáng thế này, khải giáp có phân trâu mới là hợp cách.
Vân Tranh vỗ trán, Thiếu niên quan đúng là một thất bại của y, đuổi cả đám ra khỏi Bạch Hổ đường, lệnh Hầu Tử treo bản đồ thảo nguyên lên: - Sau quân tiên phong sẽ có thương cổ, cho nên các ngươi là thẩm phán và chấp hình, đám thương cổ cường thế, nên khi xử lý tranh chấp, có thể ngả về phía người Thổ Phồn một cách tương đối.
- Nhớ, những nơi có nguồn nước cỏ cây tươi tốt phải ưu tiên phát triển gia súc, nhất là chiến mã, thương gia hứa phát triển gia súc thì được ưu tiên an bài đất đai. Có một nguyên tắc, thương cổ mua đất đai trồng trọt xếp sau, nhất định phải an bài mục dân chăn thả xong rồi còn đất mới bán cho chúng...
Hội nghị quân sự kéo dài tới tận đêm, thương hộ tụ tập bên ngoài quân doanh chẳng những không rời đi còn càng ngày càng đông.
Khi một thanh niên trẻ béo tốt xuất hiện, người thương hành đất Thục thở phào.
Lão Hoàng đi tới thi lễ: - Thôi tiên sinh, ngài tới thì tốt quá rồi, vụ mua bán này tuyệt đối không thể lọt vào tay người ngoài.
Thôi Đạt phất tay đầy hào khí: - Ta tới đây chính là vì thế, có điều chuyện rất phiền phức, quá nhiều thế lực lợi ích nhúng tay vào, Đông Kinh muốn trộn cát vào Thục ta, chúng ta khó mà ăn một mình.
- Những năm qua Thương hành đất Thục chúng ta quá chói mắt khiến có kẻ không hài lòng, sinh ý ở Giang Nam, Hà Bắc, Đông Kinh liên tục bị cản trở, Vân hầu chuyến này muốn cân bằng các mối quan hệ, trước đó làm khó chỉ là để những phe lợi ich kia phải nhượng bộ ở nơi khác.
Cả đám bấy giờ vỡ lẽ, vừa mừng lần này chắc chắn được chia bánh ở thảo nguyên, vừa khó chịu vì phải phân cho người ngoài.
Thôi Đạt vỗ vai mọi người, rất có tư chất thủ lĩnh nói: - Giờ chúng ta vẫn đang trong quá trình phát triển, mọi người nhẫn nhịn một chút, đến khi chúng ta đủ cường đại, luật chơi sẽ do chúng ta định đoạt. Chỉ cần đoàn kết dưới trướng Vân hầu.
- Thôi tiên sinh nói chí lý. Lão Hoàng đứng đầu mọi người đồng loạt chắp tay thụ giáo.
Thôi Đạt đi vào quân doanh thấy Vân Tranh và Trương Phương Bình đang uống trà, nội dung trò chuyện như hai người bạn tán gẫu chuyện nhà, chứng tỏ là đã đạt thành thỏa thuận.
Trương Phương Bình bỏ ấm trà xuống, chỉ Thôi Đạt: - Năm xưa có phải chính tên tiểu tử này muốn gia nhập Thiếu Niên quân bị mẹ kéo về không? Chậc chậc, đất Thục quả nhiên địa linh nhân kiệt.
Thôi Đạt nở nụ cười rất thương nhân nói: - Lão đại nhân quá khen quán khen, Thôi Đạt chỉ dựa vào hai chữ cần cù thôi, có thể khiếm chút chút từ kẽ răng của các vị lão đại là thỏa mãn lắm rồi, không đáng được lão đại nhân khen ngợi.
- Lời này sai rồi, Thôi thị là hào phú khiến người ta bội phục, nghe nói ở chợ trân châu Kiến Khang năm nay, một vị cung sứ và người Thôi thị cùng tranh nhau một viên hải châu hiếm có, cung sứ không bỏ ra được năm vạn quan, nên hải châu thuộc về Thôi thị, về tới cung vẫn còn canh cánh trong lòng, không biết hiền chất có biến không?
Thôi Đạt mặt biến sắc, con ngươi co lại, chắp tay nói: - Gia tổ máu có bệnh hồi hộp, nghe tiên sư đạo gia nói dùng hải châu tốt nhất nghiền ra uống rất hiệu quả, nên đường huynh mới tìm mọi cách mua về, Thôi gia đã tìm được viên trân châu tốt khác, sai người đưa viên hải châu kia tới kinh rồi.
Trương Phương Bình gật gù: - Bách thiện lấy hiếu làm đầu, dù hoàng gia cũng không thể ngăn cản, nếu hiền chất đã biết thì nên mau chóng tháo gỡ khúc mắc không vui này.