Đội xe đã đi rất xa, Hoàng Hựu thi thoảng quay đầu lại nhìn đám thương nhân kinh thành vẫn còn bàng hoàng đứng trơ ra ở đó, người của hắn đã bị Hoàng Hựu tranh thủ sự phẫn nộ của người Thổ Phồn cướp sạch rồi.
Đợi đám người ngu xuẩn đó nộp bạc cho Đại tướng quân mua đất, mình sẽ cùng thương nhân khác của đất Thục thong thả xử lý đám người thèm phát tài tới phát rồ này.
Trồng trọt? Con bà nó đúng là trò cười, thảo nguyên là nơi chăn thả gia súc, muốn trồng trọt các ngươi đi Lĩnh Nam có phải hơn không?
Ung Thác và người Thổ Phổ sinh trưởng ở nơi này, sẽ có đủ biện pháp khiến các ngươi không trồng được cái gì hết, lúa mạ xanh xanh chắc là đám gia súc thích ăn lắm.
Đại tướng quân luôn bị người ta đề phòng, bọn lão tử không để Đại tướng quân bị cuốn vào, tự tổ chức người Thổ Phồn cùng các ngươi chơi trò nông mục tranh đoạt.
Trước chỉ là thương nhân vừa vừa, làm giàu chỉ nghĩ tới làm giàu thôi, giờ bắt đầu hình thành thế lực một cái, Lão Hoàng liền cảm thụ được hoàng quyền khủng bố như mây đen phủ trên đầu, Thương hành đất Thục liên tục bị người ta cản trở, chia rẽ mua chuộc. Nay tới thảo nguyên Điền Tây, bọn họ lại được hô hấp không khí tự do đã lâu không thấy, cảm thụ được sự quý giá của tự do, bọn họ đủ tự tin nắm giữ mảnh đất này, bất kể triều đình phái ai tới làm quan đương địa, chỉ cần mình có thể chung sống hài hòa với người Thổ Phồn, đám quan viên đó phải nhìn sắc mặt mình.
Vì thế Hoàng Hựu cởi chiếc áo choàng lông điêu sang trọng của mình, khoác lên người một phụ nhân Thổ Phồn bế con, nhường chiếc xe ngựa lớn ấm áp của mình cho ba phụ nhân có thai, chia cho bọn họ những món ăn ngon nhất, bản thân khoác vai Ung Thác đi bộ trên tuyết.
Sau khi Lão Hổ phong tỏa Tước Nhi Sơn, đám Lương Tiếp, Bành Cửu, Triệu Phu, Triệu Duyên Niên mỗi người dẫn một nghìn quân như lược chải qua thảo nguyên, tiêu diệt mối ẩn họa.
Đây là đội quân vô cùng kỳ quái, đối xử với phụ nữ trẻ nhỏ Thổ Phồn vô cùng hiền hòa, nhưng với đám võ sĩ tàn quân thì không chút dung tình.
Một đội nghĩa quân như vậy cực kỳ phù hợp với định nghĩa về quân đội của thanh niên hoàng tộc tràn ngập lý tưởng, bọn họ cho rằng mình là thiên long cao cao tại thượng, với người đáng thương phải rộng lượng nhân từ, với kẻ dám phản kháng không ngại giương móng vuốt.
Trời xanh, mây trắng, đồng tuyết mênh mông tinh khiết, võ sĩ mặc thiết giáp, cưỡi chiến mã, truy đuổi kẻ địch hoảng hốt bỏ chạy, tất cả đều làm nhiệt huyết những người trẻ tuổi này sục sôi.
Tiếng tù và vang vọng bầu trời thảo nguyên, Triệu Chiêu miệng phả ra hơi trắng, thấy Triệu Phu liền cởi mũ trụ ra kẹp nách, mồ hôi trên đầu bị gió lạnh thổi qua làm bốc hơi nghi ngút.
- Báo, tàn quân Thổ Phồn bị đánh tan, bắt sống mười tên, giết mười lăm tên, số còn lại trốn vào rừng núi.
Triệu Phu gật gù: - Không tệ, ta nhìn thấy rồi, ít nhất đã phát huy được ưu thế của cường nỏ, nhưng kỵ thuật chưa đủ, nếu không thì chẳng kẻ nào thoát được. Đánh giá chung vẫn là không tệ.
- Quân công mỗi người đều được quan câu quản văn tự của chuyển vận ti ghi lại, bây giờ nói tới phạt, đội trưởng Triệu Phu vi phạm quân luật, phạt mười gậy, về quân doanh chấp hành.
Triệu Phu ngớ ra: - Tướng quân, ti chức phạm lỗi gì?
Triệu Phu nói với câu quản văn tự: - Nghi ngờ mệnh lệnh chủ tướng, ghi lại, phạt mười gậy nữa.
Triệu Chiêu thoáng cái bị hai mươi gậy, không phải đùa, một tháng nằm sấp là cái chắc: - Xin tướng quân chỉ rõ ti chức phạm lỗi gì, dù thêm mười gậy nữa ti chức cũng cam lòng.
Triệu Phu đứng dậy giật mũ trụ ở nách hắn, chụp mạnh lên đầu: - Con bà nó, ai cho ngươi đang trong lúc tác chiến bỏ mũ trụ ra, ngươi không biết tên lạc à, không biết trời lạnh thế này cởi mũ trụ bất ngờ, nóng lạnh biến đổi sẽ bệnh à? Quân y dạy các ngươi những điều chú ý trước khi vào thảo nguyên, ngươi quên hết rồi à? Nếu ngươi thích ăn ba mươi gậy thì về cho ba mươi gậy, miễn lão tử đánh chết ngươi ở đây...
Triệu Chiêu há mồm to như cá ngão, hắn cảm thấy nóng quá, cởi mũ trụ cho mát, quên mất quân luật, ba mươi gậy thật oan uổng, thế này trở về còn làm sao đi thanh lâu được, nghĩ đã muốn khóc.
Không cách nào tìm sơ hở tại hình luật, đành làu bàu: - Tướng quân, tính theo bối phận thì ti chức là Nhị thập cửu thúc của ngài đấy...
Triệu Trinh nằm trên giường nghe Trâu Đồng Minh đọc thư Triệu Chiêu gửi cho huynh đệ ở kinh thành.
" Thế đấy, ta anh dũng chiến đấu lại được thưởng ba mươi gậy, Tiểu Chiêm, vi huynh nghe nói đệ có ý vào quân, lòng mừng lắm, trong quân tuy chịu khổ cực, nhưng đúng là nơi rèn luyện nam nhi, nếu đệ thực sự muốn vào quân, phải chuẩn bị tinh thần."
" Bọn ta vừa mới kiếm được chỗ khuất gió cắm trại, nghe nói chuyển vận sứ trong quân sắp đi, nên nhớ ra viết thư cho đệ."
" Ăn một bữa cơm mà trời biết là dùng cái gì nấu, ta còn bới ra cục mỡ lợn chưa tan, nếu ở Đông Kinh, chắc con chó đệ nuôi nó cũng không thèm ăn, nhưng mà ở đây ta ăn ba bát"
" Tiểu Chiêm, khổ thì khổ, nhưng khi kỵ binh Đại Tống ta như thủy triều ở chân trời chạy tới, kẻ địch như hươu chạy loạn khắp nơi, lòng ta như có ngọn lửa cháy, muốn cùng làn sóng này cuốn tới tận chân trời."
Trâu Đồng Minh đọc tới đó thấy khóe mắt hoàng đế có giọt nước, cũng kịp thời nhỏ mấy giọt lệ: - Bệ hạ, người kiên trì rất ý nghĩa, không chỉ vì thái tử trưởng thành, cũng là vì những người trẻ tuổi này trưởng thành, bệ hạ là cột trống trời của Đại Tống, chỉ cần người tiếp tục kiên trì, những mầm non này sẽ tới ngày thành đại thụ giúp bệ hạ chống đỡ thiên hạ.
Triệu Trinh mỉm cười gật đầu, lại nhìn bức thư, ý bảo Trâu Đồng Minh đọc tiếp.
" Thôi không nói nhiều nữa, Đại tướng quân khi lên lớp dạy bọn ta có nói, lời lẽ có hoa gấm tới đâu trước mặt cú đấm chân lý cũng phải câm mồm, đệ muốn biết thì tới đây mà cảm thụ đi!"
Trâu Đồng Minh khom lưng nói: - Bệ hạ, hết rồi ạ.
Triệu Trinh đưa mắt nhìn cuốn Thuyết thư giải tự cực lớn, chẳng mấy chốc Trâu Đồng Minh ghép ra được năm chữ:" Vân Tranh rất tận tâm!"
- Đúng thế ạ, ai nấy đều nghĩ tới vào thảo nguyên Điền Tây phát tài, chỉ Đại tướng quân là không lúc nào quên lời dặn của bệ hạ, huấn luyện con cháu hoàng tộc. Từ chuyện nhận ba mươi gậy tới đích thân lên lớp... Trâu Đồng Minh nhận ra ánh mắt quen thuộc của hoàng đế liếc tới, vả miệng đôm đốp: - Nô tài lắm mồm, nô tài lắm mồm...
Thảo nguyên Điền Tây sau khi bị cái lược của Vân Tranh chải qua liền dần bình tĩnh lại, đốm lửa cuối cùng ở mục trường bên hồ Hùng Ưng cũng tắt, một trận tuyết lớn bao phủ lên mảnh đất cháy đen, ủ mầm cho sinh mệnh bùng nổ vào mùa xuân.
Dưới sức ép của đại quân, đám tử địch thảo nguyên khi xưa cùng nhau đồng lòng lui vào Thiện Cự phủ Đại Lý.
Các lộ quân của Đại Tống từ các nơi tụ lại, cắm trại ở giao giới giữa Thiện Cự phủ và thảo nguyên, Vân Tranh gửi cho hoàng đế Đại Lý lá thư với lời lẽ cứng rắn, yêu cầu ông ta phải giao ra đám đạo phỉ Thổ Phồn mà Đại Lý bao che, nếu mùa xuân không có trả lời xác đáng, quân Tống sẽ tiến vào Đại Lý truy bắt.
Hoàng đế Đoàn Tư Liêm phẫn nộ với lời lẽ ngang ngược của Vân Tranh, tất nhiên không làm theo ý của y, đuổi đám đạo phỉ kia sang phủ Kiến Xương một cách có mục đích, Vân Tranh biết tin này sảng khoái bảo đầu bếp làm cho bát mỳ nữa.
Mùa đông lạnh từ từ qua đi, vụ xanh mông lung ở Đậu Sa quan thành vụ trắng, điều này có nghĩa là mùa xuân sắp tới rồi, cây dâu mọc ra những phiến lá non, Lục Khinh Doanh rời hẻm Lồng Hấp về Đậu Sa trại, chỉ huy nữ quyến bắt đầu mang từng nong giống tằm ra phơi nắng.
Nắm ăm sẽ nhanh chóng ấp ra những sinh linh nhỏ, chỉ cần thời gian rất ngắn sẽ có những con tằm đen xì xì chui ra.
Xuân tằm phối hợp với lá tằm mùa xuân là vừa vặn.
Lão tộc trưởng nhìn đại lão bà của Vân Đại thuần thục tham gia nông tằm trong trại, vuốt râu hài lòng, còn về phần công chúa hoàng gia, ài...