Hôm nay thời tiết Đậu Sa trại rất tốt, chủ yếu là mặt trời rọi nắng rực rỡ, một ngày thế này ở Đậu Sa quan có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, cho nên Vân Đại kệ ánh mắt kỳ thị rất đáng ghét của đại lão bà, đem bữa sáng ra ngoài, ngồi ăn dưới ánh mặt trời, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Mọi thứ đều hoàn mỹ giống hệt như Vân Đại mong muốn, hai lão bà ngồi bên bàn ăn uống, động tác ưu nhã, đại khuê nữ bá đạo đứng trên ghế, miệng ngoạm một cái bánh bao, tay ấn đầu đệ đệ đang cố la hét giành lại bữa sáng, còn một khuê nữ khác ngoan ngoãn dùng thìa múc chào ăn, điềm đạm nhã nhặn. Có người đột nhiên ọe một tiếng chạy đi, rồi tiếng quát tháo, nhưng đó là tiểu tiết thôi, không ảnh hưởng mấy …
Vân Tam theo thói quen nằm dưới chân Vân Đại, lười nhác hít hít bánh bao thịt, giãi chảy ròng ròng trông đến tởm, nó không ăn được đồ nóng phải đợi nguội rồi mới ăn.
Ba con gấu ở trong vườn đứng thẳng người vịn cửa sổ nhìn trộm vào bên trong với ánh mắt vô cùng tội nghiệp, bởi Tịch Nhục còn đang bận chiếu cố Tần Quốc ốm nghén, không chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng.
Rắn trông nhà vắt vẻo trên mái nhà, nó là động vật máu lạnh, nên tắm nắng là sở thích không đổi của nó.
Ăn sáng xong Vân Đại lại ung dung pha trà uống, cảm thụ cuộc sống an nhàn thư thái, ngó lơ cái bàn thấp bên cạnh chất một đống công báo mà y lười chưa kịp xem.
Nhân lúc tâm trạng đang tốt, xem xem đám người ở Đông Kinh có bày thêm trò khỉ gì nữa không, nếu có tin như kiểu Hàn Kỳ giận dỗi rời kinh thì y thấy mình có thể ăn thêm vài cái bánh bao nữa, thuận tay lấy tờ công báo trên cùng xem, vừa liếc mắt qua, trà trong miệng phun cả ra ngoài, nhanh thế mà vẫn bị vài giọt lọt vào khí quản, thế là ho tới chảy nước mắt, động tác kỳ quái đó tất nhiên làm đại lão bà chú ý, chạy ra lấy khăn tay lau mặt cho trượng phu, ngạc nhiên hỏi: - Chàng nhìn thấy cái gì mà kinh ngạc tới mức đó?
Qua rất lâu Vân Đại mới thở đều lại, ngẩng đầu lên: - Nhìn thấy cái gì à, ta thấy thánh nhân, ta thấy một vị hoàng đế coi trọng bách tính bùn đất còn hơn cả thân phận hoàng tử long tôn của mình, con bà nó chứ, trời ơi hắn muốn làm cái gì vậy?
Lục Khinh Doanh ngờ vực cầm lấy công báo xem xem cái gì làm trượng phu phản ứng lới như thế, mắt vừa lướt qua được vài dòng cũng thất kinh kêu ra tiếng: - Bệ hạ dừng xây dựng lăng tẩm để dân phu đi nạo vét sông? … Chuyện, chuyện này thật sao?
Vân Tranh nhắm mắt lại, gật đầu: - Thật, ôi, chỉ một chiêu này thôi, bốn chữ thiên cổ minh quân chắc chắn không chạy thoát được, cho dù hắn có tội tày trời, bách tính chỉ nhớ vị hoàng đế này khi thân mang trọng bệnh vì lo cho bách tính còn hạ lệnh dừng xây lăng mộ, để lấy tiền nạo vét sông xây đê, cao chiêu cao chiêu, không ngờ hắn nghĩ ra được một chiêu...
Lục Khinh Doanh thừ người ra mất một lúc, nghe thấy trượng phu nói những lời chướng tai, quay sang đánh một cái: - Chàng nhìn quân phụ như thế mà được à, con người ta cả đời sống có nhà, chết có đất, cho dù bách tính bình thường cũng có khao khát này. Bệ hạ thà bỏ xây hoàng lăng cho mình chứ không muốn trưng thu thêm dân phu khiến bách tính chịu khổ, thử hỏi đã có hoàng đế nào làm vậy chưa? Tấm lòng vĩ đại như thế mà chàng lại lái sang chuyện quyền mưu làm hỏng đi ý nghĩa của nó.
Bị lão mắng cho, Vân Đại có chút xẩu hổ, giải thích bừa: - Trời nắng to quá, cho nên đầu óc ta không bình thường.
Lục Khinh Doanh mắt đảo vài cái, cắn răng nói: - Chàng nên dâng tấu xin bệ hạ bỏ suy nghĩ này, còn về chuyện xây dê, chẳng qua là thiếu người thiếu tiền thôi, nhà ta phái mấy chục phó dịch, chuẩn bị lương khô đi tới khơi dòng Xuyên Hà...
- Khoan khoan. Vân Đại xua tay liên hồi: - Nàng chuyển biến tư duy nhanh quá, sao tự nhiên lại thành nhà ta phải bỏ tiền bỏ sức.
- Chàng thật đúng là, công báo này phát ra, thế nào cũng có người cảm niệm khổ tâm bệ hạ, sau đó ai có tiền bỏ tiền, ai có sức giúp sức, rất nhanh nó sẽ thành thịnh điển của toàn thiên hạ, thịnh điển thì phải có người hưởng ứng. Chàng nghĩ xem vì sao người ta lại phát đi cái công báo này, khổ tâm của bệ hạ phải được bách tính thừa nhận, nhất hô bách ứng, đây là sự kiện trọng thể, nhà ta nên tham gia càng sớm càng tốt....
Vân Đại mồm cứ há hốc nhìn lão bà thao thao bất tuyệt, cảm thấy vừa rồi mình bị mắng oan, chả biết ai mưu mô hơn ai, đặt chén trà xuống: - Ài, đáng lẽ chức vị của ta nên do nàng làm mới đúng, nàng nói xem nếu ta đích thân đi đào mộ cho hoàng đế, thì ta có được gia phong thêm không, ít nhất cũng phải lấy được lại chức xu mật phó sứ về, chức đó mỗi năm không ít tiền đâu đấy.
Lục Khinh Doanh ngồi xuống bên cạnh Vân Đại, nhỏ giọng nói: - Chàng còn chưa yên tâm sao, vì sao chàng cứ luôn không có thiện cảm với bệ hạ, một vị hoàng đế nhân từ như vậy còn chưa làm nàng hài lòng?
- Không phải ta ngứa mắt với bệ hạ, mà ta ngứa mắt với tất cả những ai làm hoàng đế, cái này nàng không hiểu đâu.
Lục Khinh Doanh rộng lượng tha thứ cho sự cứng đầu của Vân Đại, vỗ trán thở dài: - Chàng chuyên môn theo dõi chiến sự của đám Triệu Phu đi, chuyện này để thiếp lo liệu, đảm bảo không để người ta nói ra nói vào được một câu.
Vân Đại thấy thế là tốt nhất, để người xưa xử lý chuyện của người xưa, Triệu Trinh đã bỏ cược lớn, mình không theo không được, nếu như lúc này ai đó có chút xíu bất kính với hoàng đế, chắc chắn sẽ bị bách tính nhổ bọt nhấn chìm, bọn họ thích một vị hoàng đế nhân từ, bọn họ mong muốn có một vị hoàng đế nhân từ.
Chiêu này của Triệu Trinh đã tuyệt đường của tất cả đám yêu ma quỷ quái đang có mưu đồ bất chính, tương lai Triệu Húc nhờ thế mà hưởng phúc không ít, không ngờ Triệu Trinh lúc thoi thóp lại tung ra được một tuyệt chiêu như thế, tiên sinh nói thật không sai, Triệu Trinh không hề thiếu trí tuệ, cái hắn thiếu chỉ là khiếm khuyết về tính cách, giờ nằm đó lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết, hắn bỏ được hết sự nhu nhược yếu đuối.
Giờ quân bài Tín vương trong tay mình chẳng những vô nghĩa mà còn thành củ khoai nóng, nếu có kẻ lấy chuyện này làm cớ công kích, Vân Đại có thể hình dung toàn thiên hạ nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.
Ài, lúc này nghĩ nhiều vô ích, nghe lão bà chuyên tâm chiến sự Kiến Xương phủ vậy.
Khi Triệu Phu và Triệu Duyên Niên dẫn sáu nghìn binh mã xuất phát thì đó cũng là một ngày đẹp trời, con đường đó Mã Viện, Gia Cát Lượng, Địch Thanh từng đi qua, nay tới đám con cháu hoàng tộc.
Tình hình của Vương Chiếu không tốt chút nào, dưới sức ép của Vân Tranh, chỉ biết trơ mắt nhìn đám Triệu Phu rút đi năm nghìn tinh nhệ của Thần Vệ quân, sau đó đuổi hắn đi như chó hoang. Vương Chiếu tuy cũng là một vị mãnh tướng, nhưng trước mặt Vân Tranh ngay cả dũng khí tranh luận cũng không dám, hắn không chút hoài nghi mình chỉ cần nói nửa chữ không là tên hung thần cao lớn luôn đi bên cạnh Vân Tranh sẽ cho mình một đao.
Đám người đó quá tuyệt tình, Vương Chiếu đã lui quân một trăm dặm cắm trại ở Vĩnh Thành, nhưng nơi đó lại không có chút chuẩn bị nào cho đại quân.
Lùi mãi, lùi mãi, hắn đã nhìn thấy tường thành Kinh Triệu phủ rồi.
Đám Triệu Phu đã đi được hai mươi ngày, theo tính toán đã đối đầu với Ma Sa bộ, Vân Tranh chỉ bản đồ nói với Bành Cửu: - Trận này quan trọng đấy, trận đầu giết người lập uy là điều cần thiết.
Bành Cửu gật đầu: - Bọn họ muốn giữ bí mật để tập kích Mộc Khuê Thành thì phải đồ sát thôi, thuộc hạ vẫn lo lo, Triệu Phu dù sao chưa bao giờ thực sự cầm quân tác chiến tuyến đầu.
- Không sao, đối thủ cũng không phải danh tướng gì, hắn từng trải trận mạc, giữ nghiêm quân kỷ là đủ, ta chỉ lo đám Triệu Hạo, Triệu Dĩnh, bọn chúng còn chưa thực sự trải qua chiến tranh tàn khốc.
- Hầu gia, người khác thì thuộc hạ không dám nói chứ tên Triệu Hạo đó hiếm có lắm, làm việc đâu ra đó, nhất định sẽ không chịu thua thiệt.
- Mong là như vậy.