Sa Ma bộ là một bộ lạc Đại Lý điển hình, nhà tộc trưởng là căn nhà đất lớn nhất nằm ở chính giữa, tộc nhân ở rải rác xung quanh, có hàng rào gỗ ngăn dã thú tiến vào, nhưng làm sao ngăn được một đội quân trang bị tới tận răng.
Chỉ có ít mũi tên lác đác bắn ra, vài cái bẫy ngăn dã thú, Thần Vệ quân sau khi chết vài chục người liền đạp đổ hàng rào gỗ, ùa vào vung đao đồ sát, không cần biết là nam nữ.
Một lão nhân biết tiếng Hán quỳ xuống cầu xin: - Quân gia, quân gia, đừng giết nữa, nam nhân bị bắt đi khai khoáng cả rồi, chỉ còn người già trẻ nhỏ ở lại, nam nhân trong trại đã chết quá nửa rồi, kiệt sức mà chết, mỏ là địa...
Đôi mắt màu xám của Triệu Phu chẳng có chút cảm xúc nào, trường đao nhuốm máu vung lên, lão nhân không kịp dứt lời đã đổ gục trong vũng máu.
Mấy chục hán tử phẫn nộ từ trong nhà trúc xông ra, Triệu Duyên Niên phất tay: - Loạn phỉ, giết!
Tên bay vèo vèo như châu chấu, đám hán tử kia còn chưa kịp tiếp xúc với quân Tống đã thành hồn ma, một thiếu nữ ôm đứa bé gào khóc bỏ chạy, nhưng mũi tên vô tình xuyên qua lồng ngực gầy khô cùng đầu đứa bé trai, ngã vật xuống đất.
Triệu Dĩnh nổi điên túm lấy một cung nỏ thủ: - Các ngươi làm gì vậy? Đó là nữ …
Người kia là lão binh Hà Bắc, không chút khách khí đạp vào bụng dưới hắn, làm những lời chưa kịp nói nghẹn trong cổ: - Tiểu tử, đây là chiến tranh, ngươi nghĩ là trò chơi đánh trận của ngươi chắc, chỉ có giết hoặc bị giết thôi, không giết thì về nhà bú mẹ đi.
Triệu Dĩnh cực kỳ phẫn nộ, nén đau định tranh cãi, Triệu Phu vung tay tát một phát hộc máu, Triệu Hạo vội vàng kéo hắn đi, nhìn ánh mắt của Triệu Phu, e Triệu Hạo dám nói thêm câu nữa sẽ bị chặt đầu.
Sau đó Triệu Dĩnh gần như phát cuồng, hắn cứ thấy cái gì chặn đường là vung đao chém, không cần biết người hay vật, đến khi bị hai đồng bọn ấn uống đất đấm đá một trận hắn mới chịu nằm im, cách hắn không xa là xác một thiếu nữ mắt mở to vô hồn, hắn nhìn rõ mũi tên khắc hai chữ "tân hầu" ghim vào cổ nàng.
Từ nhỏ được cha dạy khắc chữ, thế nên bất kỳ đồ vật gì của hắn đều có hai chữ này, đó là tên chữ của hắn Triệu Dĩnh Triệu Tân Hầu.
Trước khi tới Thục, hắn cùng bằng hữu tới thanh lâu uống rượu, còn lớn tiếng hát vang thà làm bách phu trưởng, chẳng làm một thư sinh, chiến đấu vì nước cho dù da ngựa bọc thây cũng không hề hối tiếc, giờ nhìn mũi tên oan nghiệt kia nước mắt hắn trào ra.
Chiến tranh chẳng hề giống như mình tưởng tượng....
- Aaaaa.... Triệu Dĩnh gào lớn, mồm cắn mảnh đất đẫm máu, đâu còn chút phong độ của quý công tử hoàng tộc.
Triệu Hạo ngồi bên cạnh hai mắt thất thần chỉ biết vỗ vỗ đầu hắn an ủi, không nói được một lời.
Trận chiến với Ma Sa bộ đã kết thúc, bộ lạc này từng bị Địch Thanh đánh tan, còn chưa kịp khôi phục nguyên khí đã bị bắt phu đi khai thác mỏ, còn chưa đầy một nghìn người, hoàn toàn không có cơ hội nào hết, trận chiến kết thúc nhưng dư âm vẫn còn, đám Triệu Dĩnh, Triệu Triết ngồi trên mặt đất nôn ọe liên hồi, nôn tới mặt trắng bệch, Triệu Hạo khá hơn, mặt hơi tái đi, vẫn cố kìm nén được.
Lúc ở thảo nguyên giết người đều là những kẻ ngoan cố kháng cự, không giết người vô can, ai cũng mang cảm giác vinh diệu, nên không có chướng ngại tâm lý nào.
Nhưng từ khi tiến vào Đại Lý, vì giữ tính bảo mật, đại quân đi tới đâu giết đến đó, không cần biết là đạo phỉ hay lương dân.
Triệu Triết nôn hết những thứ trong bụng ra rồi, nằm vật trên bãi cỏ thở dốc, nhìn thấy Triệu Hạo toàn thân như tắm trong ao máu, thậm chí trên thuẫn còn có miếng thịt tươi, thế là lại nôn thốc nôn tháo.
Triệu Duyên Niên nhìn cảnh đó nhỏ giọng nói với Triệu Phu: - Thêm một trận nữa như thế này nữa chỉ e bọn họ sụp đổ mất.
Triệu Phu nhổ một ngụm máu trong mồm ra: - Hết cách, kiên trì được thì dùng, không thì đào thải, sao, ngươi cũng mềm lòng rồi à?
- Có chút! Triệu Duyên Niên cười gượng gạo: - Chẳng trách đại soái chọn ngươi làm thủ tướng, ta làm trợ thủ.
- Vì ta chết nhiều hơn ngươi một lần, còn nhớ lần ở Thanh Đường ta bị trúng một chùy không?
- Sao không, ngươi sốt cao mãi không thôi, ta còn tưởng ngươi đi rồi.
Triệu Phu thở dài: - Lần hôn mê đó ta quên rất nhiều thứ, chỉ còn nhứ cảnh chém giết trên chiến trường, có thời gian ta nhìn thấy đại soái là chạy, sợ đại soái phái ta lên chiến trường. Biết làm sao qua được không, hôm sau đại soái dậy sớm dùng roi đuổi cả đám đang ngủ say tham gia huấn luyện, chạy suốt một buồn sáng... Ài!
Triệu Duyên Niên thấy hắn không nói nữa vỗ vỗ vai, đều là con người, đâu thể không có chút cảm xúc nào, chẳng qua không thể hiện ra thôi: - Vậy làm sao tiếp theo đây, đám Triệu Triết thả cho rất nhiều nữ nhân chạy rồi, Phong Bà bộ sẽ được tin, kế hoạch không dùng được nữa.
- Không tập kích được thì đối chiến thôi, ta đột nhiên nhận ra, cuộc chiến này có thu phục được Kiến Xương phủ hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần đám huynh đệ vượt qua được là thành công, còn Kiến Xương phủ thu phục khi nào cũng được.
Triệu Hạo nghe thấy tiếng tù và tập hợp, nhưng cảm giác âm thanh đó xa xôi, lảo đảo đứng dậy, đi được vài bước không thấy Triệu Dĩnh đi theo, quay lại định kéo hắn dậy, Triệu Dĩnh gạt phắt đi, lấy trong lòng ra một cái ngọc bồi đặt vào tay thiếu nữ, ngọc bội cũng có tên hắn.
Triệu Dĩnh hi vọng có người tới giúp thiếu nữ đó phục thù, nếu ngày đó tới hắn sẽ không phản kháng, bình thản chấp nhận số mệnh của mình.
Đại Lý là vùng đất chẳng có lấy ba thương bằng phẳng, chiến mã ở nơi này thành gánh nặng, Triệu Dĩnh dẫn chiến mã nỗ lực theo sau, hắn biết, mình mà tụt lại sẽ không ai đợi.
Sơn lộ đi mãi không hết, biển rừng mãi không có điểm cuối, mặt trời trên đầu như cái lò than phả hơi nóng hầm hập, mồ hôi nhớp nháp, khải giáp cọ rách vai, vết thương bị ngấm mồ hôi đau rát, lúc này không còn ai nhớ tới chuyện hôm qua giết người nữa, thực ra chẳng ai nghĩ được gì nữa, chỉ biết bám theo người phía trước như khúc gỗ, hai cái chân mềm nhũn như đeo trì.
Cuối cùng cũng có quân lệnh dừng lại rồi, Triệu Dĩnh ngồi bịch xuống đất, nhưng bị Triệu Hạo xách lên.
- Kiểm tra chỗ mình ngồi, nếu có độc trùng cắn phải là chết chắc.
Triệu Trĩnh đỡ đẫn nhìn Triệu Hạo rải lưu huỳnh, nhìn thấy đủ thứ sâu bọ dưới lớp lá khô bỏ chạy, thậm chí thấy hai con rắn nhỏ, tuy nhỏ nhưng cái đầu tam giác kia nhìn là biết không phải thứ hay ho.
Khi con rắn sắp chui vào rừng thì mũi mâu đâm chuẩn xác vào đầu nó, con rắn quấn người quanh trường mâu, được một lúc nhũn ra.
Triệu Duyên Niên chặt đầu rắn, mổ người móc hai miếng mật, đưa tới trước mặt Triệu Dĩnh: - Nuốt xuống, không được nhai, đắng lắm.
Triệu Dĩnh nhắm mắt nhắm mũi nuốt vào, một mùi tanh lợm giọng làm hắn muốn nôn ra, Triệu Duyên Niên bóp họng đổ rượu, vỗ lưng mấy phát, Triệu Dĩnh ho khù khụ, nhưng không nôn ra nữa.
- Có ba huynh đệ bị bệnh rỗi, có giữ mình, chúng ta cùng về Đông Kinh khoe công với bệ hạ, ngã xuống lúc này thì thiệt quá.
Triệu Hạo hỏi: - Huynh đệ bị bệnh thì làm sao?
- Hết cách, chỉ còn xem số mệnh thôi, không ai giúp được.
- Quân y đâu, vì sao không tới xem bệnh?
Triệu Duyên Niên lắc đầu: - Quân y là của Kinh Tây quân, giờ chúng ta là Thần Vệ quân, làm gì có cái đó, các ngươi đều được xem ý chỉ của bệ hạ rồi, bệ hạ không cho đại soái giúp chúng ta, đại soái cho chúng ta sáu trăm quân là cực hạn.
Triệu Triết bò tới, hai mắt đỏ hoe: - Chẳng lẽ thấy chết không cứu?
- Tiểu tử, hoàng tộc ở đây cũng chỉ tự lo thân thôi, chiến tranh mới bắt đầu, hoan nghênh tới địa ngục.