Đá lớn từ trên đỉnh núi rơi xuống, mấy quân tốt không kịp né tránh bị đè nát bét, hai thớt chiến mã bị hất văng đi, rơi xuống đáy vực cùng tiếng hí dài thảm thiết.
Triệu Hạo nhổ một bãi nước bọt, vòng qua tảng đá tiếp tục tiến lên, chẳng bận tâm tới đống thịt bầy hầy dưới chân, cảnh này xuất hiện liên tục, bọn họ quá quen rồi, từ sau trận Sa Ma bộ, dọc đường tiến quân bọn họ bị đánh lén suốt, bất kể ngày đêm.
Hố bẫy, bắn trộm, lăn gỗ đá, các loại độc trùng, rõ ràng trên bản đồ có đánh dấu một nơi nước có thể uống, tới nơi mới phát hiện mấy xác chết bò dê thối rữa nằm đó.
Đại quân tiến thẳng một đường, Sa Ma bộ bị hủy, Phong Bà bộ chìm vào biển lửa, không chỉ riêng hai bộ này, đại quân đi tới đâu không còn một ngọn cỏ...
Triệu Dĩnh lúc này đã tiến hóa tới mức ngồi bên xác chết ăn cơm cũng chẳng còn chút phản cảm nào nữa, quý công tử trứ danh kinh thành giờ râu ria bờm xờm, đầu bù tóc rối, trông cứ như người rừng.
Triệu Hạo cũng chẳng khá hơn là bao, khi uống nước nhìn thấy gương mặt mình là hoàn niệm ngày tháng ở Đông Kinh.
Đại quân lần nữa dừng lại, nghe nói là gặp thương đội Đại Tống, Triệu Hạo không hiểu, hai nước đang chiến tranh vì sao đám thương nhân vẫn còn đi làm ăn, lần trước gặp một tên chưởng quầy còn khoe làm ăn không tệ, nhìn hắn cười ngoạc tận mang tới thì biết đúng là không tệ, trời hiểu nổi đám người cần tiền không cần mạng ấy.
- Khốn kiếp, ngọc bội này của lão tử ngươi mang tới Đông Kinh bán ít hơn 50 quan thì lão tử cắt đầu cho ngươi.
Tiếng cãi vã ỏm tói từ phía trước truyền tới, Triệu Dĩnh cười ha hả, nói với Triệu Hạo: - Lại có kẻ bị xẻo rồi.
Triệu Hạo khẽ mỉm cười, cẩn thận kiểm tra lại trang bị, hôm qua có một tên đeo tạc đạn ở ngực, kết quả hộ tâm kính bị nướng suốt một ngày làm phát nổ, thảm cảnh đó không nỡ nhìn, liên lụy hai huynh đệ trọng thương. Rút kinh nghiệm xương máu đó, Triệu Hạo định bọc toàn bộ tạc đạn bằng vải đeo trước ngực.
Thương đội từ phía trước đi tới, khi qua chỗ Triệu Hạo, tên chưởng quầy mặt mày bặm trợn, trông giống ác ôn hơn thương nhân hỏi bằng giọng ngọt sớt nghe mà sởn gai ốc: - Huynh đệ, có thu hoạch gì không, nếu có bán cho ca ca đi, để trên người làm gì cho nặng, ca ca ở Đậu Sa quan đổi thành giao tử gửi về nhà cho ngươi. Nói rồi vỗ vỗ chiêu bài sau lưng: - Thương hành đất Thục, chiêu bài vàng đấy, đảm bảo một xu không thiếu.
Triệu Hạo lắc đầu, cuộc chiến lần này với hắn mà nói đã là một sự xỉ nhục, còn tâm trạng nào mà lấy chiến lợi phẩm nữa. Triệu Dĩnh bảo “đợi một chút, sau đó lục từ bọc hành lý trên lưng ngựa một bức tượng mẫu phật cao một xích: - Đừng thèm, thứ này không bán, ta chỉ nhờ ngươi đưa tới phủ kinh xa đốc úy ngõ Mã Thành ở Đông Kinh, bao nhiêu tiền?
Tên chưởng quầy mắt nhìn bức tượng, liên tục chà hai tay vào nhau, lộ vẻ tham lam không hề che dấu: - Lục Độ mẫu, gọi là Đa La bồ tát, Đa La quan âm, hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, tổng cộng có mười hai bức, bức này mang dung mạo thiếu nữ, mình mặc áo xanh, đầu đội bảo quan ngũ phật, ngồi trên đài sen, tu mật pháp có bức tượng này, có thể chặt đứt sinh tử luân hồi, tiêu trừ các loại ma chướng, nghiệt chướng, bệnh tật, tăng phúc lộc, kéo dài tuổi thỏ, khai quang trí tuệ...
Triệu Dĩnh không rảnh nghe hắn lải nhãi những lời vô nghĩa, mất kiên nhẫn giơ chân lên đá hờ một phát: - Mau nói bao nhiêu tiền, ba tháng nữa sinh nhật lão tổ mẫu, lão nhân gia xưa nay kính phật, ta muốn tặng làm quà hiếu kinh, ngươi lải nhải làm cái gì?
Chưởng quầy nhe hàm răng vàng khè: - Huynh đệ, nghe ta nói hết lời đã, ngươi hiếu kính lão tổ tông, là hiếu đạo, ta sao dám thu tiền huynh đệ chinh chiến vì nước, khỏi cần nói, thứ này ta nhất định đưa tới nơi tới chốn.
Ngay Triệu Hạo xưa nay đạm bạc cũng lấy làm lạ, sao đám quỷ hút máu lại chấp nhận vụ làm ăn lỗ vốn, giữ Triệu Dĩnh đang định cám ơn lại, đợi tên kia nói.
Quả nhiên tên chưởng quầy cười cực gian: - Huynh đệ thì ra là công tử của kinh xa đốc úy, chẳng trách trông phong độ tuấn tú hơn người như thế. Nếu đã là tặng quà chúc thọ không thể qua loa, huynh đệ không nghe vừa rồi ta nói đó sao, Lục Độ mẫu tổng có có mười hai bức, nếu quy tụ đủ cầu được ước thấy, hơn nữa giúp người ta khi nhắm mắt xuôi tay còn tới được thế giới cực lạc, siêu độ an lành.
- Lão tổ tông huynh đệ một khi đem mười hai bức tượng này thờ trong nhà, nhất định phù hồ ngươi tai qua nạn khỏi, nhân định hưng vượng.
Triệu Dĩnh không biết chuyện này, gãi đầu tiếc nuối: - Nhưng ta chỉ có một bức.
Chưởng quầy hớn hở choàng vai hắn, thân thiết nói: - Chà, chuyện này làm sao mà khéo thế, ca ca tới Hoàng Long tự Đại Lý chuyên môn xin mười hai bức tượng này về cho lão mẫu, khi đó cao tăng chỉ đưa mười một bức, tới giờ vẫn không hiểu vì sao, té ra là phật tượng này và huynh đệ ta có duyên, ta sao dám ngăn tạo hóa, mười hai bức tượng thuộc về ngươi đó.
Triệu Dĩnh không tin, nhưng tròn mắt nhìn tên chưởng quầy quay về xe ngựa lấy ra mười một bức tượng khác, đều khắc từ gỗ đàn, hương thơm dìu dịu, bên trên khảm các loại bảo thạch.
Chưởng quầy so với bức tượng của Triệu Dĩnh, tặc lưỡi liên hồi: - Đúng là cơ duyên lớn, mười một bức tượng này ca ca không dám kiếm lời, ba nghìn quan được không?
Triệu Hạo vừa định lên tiếng thì Triệu Dĩnh ngăn lại: - Xong, nhưng ta không mang nhiều tiền trên người, ngươi mang tới kinh thành, nhận của mẫu thân ta.
- Phải rồi, xuất chinh ai lại mang theo ba nghìn quan, huynh đệ có thể viết bức thư báo bình an nữa, nhanh nhanh, đại quân sắp xuất phát rồi.
Triệu Dĩnh vội vàng lấy bút than ra, trăm ngàn lời chẳng biết nói từ đâu, chỉ biết bốn chữ "song thân đại an", nước mắt cứ thế chảy ra, Triệu Hạo ở bên cũng ngây người...
Thương đội mang hai phong thư đi rồi, Triệu Hạo và Triệu Dĩnh đứng nhìn theo rất lâu.
- Đệ tin lời ma quỷ của hắn sao? Triệu Hạo ném túi lên lưng chiến mã hỏi:
- Một từ đệ cũng không tin!
- Không tin sao còn bỏ ba nghìn quan mua tượng phật.
Triệu Hạo nói như tự lẩm bẩm: - Khói lửa binh đao liền ba tháng, thư nhà nhận được đáng vạn ngân, từ khi đệ nhập quân, mẫu thân ngày đêm không yên giấc, bỏ ba ngàn quan vỗ về mẫu thân, đáng lắm.
Không đợi hai người cảm khái quá nhiều, hiệu lệnh hành quân đã phát ra, bọn họ tiếp tục dắt ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, sinh tử chưa rõ...
Ở Đậu Sa trại, Lục Khinh Doanh tổ chức một thương đội khổng lồ, trong thương đội này có công tượng giỏi nhất, lao động tinh tráng nhất, bọn họ lên kinh thành tự xin xây dựng lăng tẩm hoàng đế, không gây thêm chút phiền toái nào cho triều đình.
Tin tức hoàng đế muốn dừng xây lăng tẩm của mình không cân mà đi, bách tính không ai không cảm động lên chùa dâng hương mong hoàng đế sớm an khang, còn quan viên thương cổ không bỏ qua cơ hội lấy lòng này, chỉ trong nửa tháng nắn ngủi đã có đội ngũ năm trăm người chuẩn bị xuất phát.
Dẫn đội tất nhiên là Nhị quản gia của Vân gia, Lão Triệu khi biết mình được vinh quang này kích động tới bật khóc, chỉ tay lên trời thề nhất định dốc hết sức xây dựng lăng tẩm cho hoàng đế, đây là vinh quang vô thượng.
Nếu nghe nói hoàng đế khác muốn chiêu mộ dân phu xây dựng lăng tẩm, bách tính trốn không kịp, khổ cực chưa nói, còn có nguy hiểm bị tuẫn táng, nhưng lần này ai nấy nô nức xung phong, có thể thấy một chiêu của Triệu Trinh đã mua hết lòng thiên hạ ra sao.
Lục Khinh Doanh ném vỡ bát rượu, uyển chuyển quỳ bái: - Thiếp thân mong chư vị tận tâm tân lực, hoàn thành sơn lăng bệ hạ, thiếp thân sẽ chuẩn bị sẵn rượu mừng công.