Trí Tuệ Đại Tống

Vân Tranh đoán chừng lăng tẩm của Triệu Trinh sẽ thành lăng tẩm xa hoa nhất lịch sử, ngay cả lão bà keo kiệt của y vì bày tỏ tôn kính với quân phụ, chuẩn bị một vạn quan.

Còn về Thôi Đạt càng vứt bỏ hết chuyện làm ăn, lấy thân phận quản sự bình thường, tham gia đội ngũ bợ đít khổng lồ.

Sự kiện hạt trâu châu lần trước khiến Thôi gia từ trên xuống dưới toát mồ hôi, tuy nhờ Vân Tranh gây áp lực, hoàng gia không có thêm hành động gì, nhưng chuyện này vẫn như cái gai đâm vào tim Thôi gia, bọn họ muốn thông qua xây dựng lăng tẩm hoàng đế thể hiện mình không hề có chút bất kính nào với hoàng gia.

Trước kia hoàng đế Đại Tống chưa bao giờ xây lăng mộ của mình khi còn sống, bảy tháng sau khi giá băng phải hạ táng, cho nên lăng tẩm của Đại Tống nhỏ hơn tiền triều rất nhiều.

Triệu Trinh mới đầu cũng không muốn xây dựng lăng, nhưng có quan viên lễ bộ dâng tấu nói sức khỏe hoàng đế nguy ngập, vì hậu sự của quân phụ, không bằng chuẩn bị trước cũng thích hợp.

Nay tài chính Đại Tống không tệ, vả lại hoàng đế nằm đó tâm tính bất thường, cho nên đám Bàng Tịch cũng không muốn tranh luận, ngầm chấp thuận hành động của lễ bộ. Về sau Văn Ngạn Bác sở dĩ đề xuất yêu cầu nạo vét Lăng Xuyên hà, xây dựng đê bao vào đúng lúc lăng mộ xây dựng đang vào giai đoạn khẩn yếu chính là khéo léo khuyên can hoàng đế, xây lăng mộ khi còn sống là một tiền lệ cực xấu, không biết bao nhiêu vị quân vương vì chuyện này khiến quốc lực kiệt quệ, bách tính bất mãn, như lăng mộ Tần Thủy Hoàng là minh chứng rõ ràng.

Văn Ngạc Bác chẳng qua muốn thăm dò xem hoàng đế có tự giác đó không ….


Những bình luận này là của Trương Phương Bình, ông ta nói chuyện với Vân Tranh luôn rất tùy tiện, chẳng hề có tinh thần cảnh giác của quan viên, vì tiềm thức ông ta cho rằng Vân Tranh là quan viên do mình đề bạt, là người mình, cũng là vì Vương An Thạch tiến kinh làm tham tri chính sự, vị trí này ông ta thèm khát rất lâu, giờ bị người ta lãng quên, trong lòng có vô số lửa giận muốn phát tác, nhưng chỉ đành nhẫn nhịn, cho nên mới dùng ngôn ngữ ác độc nhất đánh giá đại sự trong triều cho Vân Tranh nghe.

Đó là tật xấu của văn nhân, Vân Tranh rất biết.

Vân Tranh đứng trên Bạch Vân Sơn nhìn lão bà ăn mặc long trọng tổ chức nghi lễ tiễn chân, nhìn đội ngũ háo hức lên đường, lần này thực sự phục Triệu Trinh rồi, hướng về phía Đông Kinh vái một cái rồi quay về trại.

Ở sân phơi thanh khoa đã được phơi khô, năm nay thu hoặc rất tốt, thanh khoa tuy cũng là họ lúa mì, nhưng làm mì chẳng ngon, Vân Tranh định dùng để nấu rượu.

Lục Khinh Doanh nói so với việc chỉ nấu ít rượu trong nhà uống, chẳng bằng thu mua thêm thanh khoa nấu rượu, sau này về kinh còn tặng cho thân hữu.

Vì thế quan viên chuyên phụ trách nấu rượu ở Đậu Sa huyện đích thân tới trại đưa men rượu, chỉ mong rượu Vân gia đừng bán trong quan.

Đại lão bà làm việc rất hào phóng, trả đầy đủ tiền men rượu, còn hứa rượu trong nhà không bán cho bất kỳ ai, một chiêu này được quan viên địa phương tôn kính.


Thế là chẳng mấy chốc trong trại đầy chum lớn chum nhỏ, còn nhanh chóng xây lên một xưởng nấu rượu, lão tộc trưởng đích thân chỉ huy, cầm roi đuổi đám thải tang nữ ra ngoài làm việc, không cho ru rú ngồi bên bếp lửa sưởi ấm tán gẫu nữa, chơi nhiều nó ươn người ra.

Thời gian trôi qua vùn vụt, thoáng một cái đã sắp Tết rồi, Đậu Sa trại lạnh run, chỉ có thời tiết ở Đậu Sa quan là oái oăm vậy thôi, nơi khác ở đất Thục ấm áp như xuân.

Sương lạnh trong khe núi như con mang sà lớn bò ra, ai ghét chứ Vân Tranh thích cảnh này lắm, ngồi ngoài hiên thong thả đun trà nóng thưởng thức, thấy Triệu Uyển được bốn nha hoàn dìu ra cổng trại, nhìn về phương xa, thế là tâm trạng đang tốt bị phá sạch. Bụng Triệu Uyển to thấy rõ rồi, cho nên nàng càng lúc càng mong đợi Vân Nhị trở về, nhưng Vân Nhị đi suốt từ tháng sáu tới giờ mà không có lấy một lá thư.

Bắt gặp ánh mắt ai oán của Triệu Uyển, Vân Tranh đành bỏ cốc trà xuống, dẫn nàng vào thư phòng, chỉ Úc châu trên bản đồ: - Vân Nhị đang ở đây, bây giờ nó chắc đang ngoài biển, tháng trước quản sự trong nhà nói, nó luôn ở trên thuyền. Đừng nhìn ta, tiểu tử này cũng không gửi thư cho ta, ta viết thư chửi mắng nó rồi, đoán chừng nó sắp có tin về.

Triệu Uyển thất vọng cúi đầu xuống lí nhí nói: - Muội chỉ hi vọng chàng có thể về khi con ra đời thôi.

Vân Tranh phiền muộn nói: - Chuyện này không cách nào đảm bảo được, nếu bây giờ nó đang bắt đầu trở về thì nói không chừng còn kịp, ở trên biển thì gió mới có tiếng nói chứ không phải người, chẳng ai biết gió thổi đi đâu, nếu không có gió mùa, muốn đi mười dặm cũng khó.


Triệu Uyển không nói gì, chỉ có hai hàng nước mắt chảy ra.

Vân Tranh đau đầu vô cùng, đành nói: - Nếu Vân Nhị không về thì chúng ta lên kinh thành, khi chuyện ở Đại Lý kết thúc thì thế nào ta cũng bị bệ hạ triệu về kinh, kinh thành gần Úc châu, Vân Nhị sẽ cơ cơ hội về thăm nhà.

Triệu Uyển lau nước mắt nhìn Vân Tranh: - Nhà ta nói thế nào cũng là hầu tước, huynh còn là trọng thành quốc gia, tiền cũng không thiếu, vì sao phu quân muội còn phải mạo hiểm ra biển.

Chuyện này chẳng thể kể cho Triệu Uyển được, Vân Tranh buông một tiếng thở dài: - Tính cách Vân Nhị ra sao thì muội phải rõ chứ, nó căn bản là đứa không chịu tịch mịch, nam nhân bản lĩnh càng lớn càng không chịu an phận, muốn nó suốt ngày ở nhà quanh quẩn bên lão bà, sống một cách an lành chẳng khác nào giết nó. Còn về phần nó không để ý tới gia đình, đó là do muội xui xẻo, ai bảo muội thích nó...

Vừa dứt lời thì Triệu Uyển òa khóc, Vân Tranh lúng ta lúng túng, muốn ôm vào lòng an ủi, lấy thấy không tiện, như gà mắc tóc, còn may Lục Khinh Doanh nghe thấy đi tới, vái lão bà một cái rồi bỏ chạy..

Chuyện này giao cho nữ nhân là hơn, vả lại nói ra lúc Vân Đình, Vân Thiên Thiên ra đời thì mình cũng có ở nhà quái đâu, Lạc Lạc mới đầy tháng cũng xa nhà, nói gì cũng không đủ tự tin.

Chuồn một lèo tới tận Đậu Sa quan, công vụ đã chất cao như núi, nay có nhà chẳng thể về, không bằng xử lý công vụ cho xong.

Lộ tuyến hành quân của Triệu Phu làm Vân Tranh rất lo, bỏ kế hoạch đột kích, chuyền sang đi tới đâu đánh tới đó, tuy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, nhưng thương vong cũng tăng vọt.


Xem ra Triệu Phu rất hiểu ý đồ của hoàng đế, Triệu Trinh căn bản không cần nghĩa quân, không cần hùng sư, hắn chỉ cần một cỗ máy giết chóc, tuân lệnh không thắc mắc, cho nên Triệu Phu chấp hành tới cùng, hắn không cần chiến thắng, mà chân chính muốn dùng khổ chiến để luyện quân.

Bành Cửu và Lương Tiếp đã dẫn nhân mã tới cực tây thảo nguyên, chuẩn bị nghênh đón đám Triệu Phu quay về, Vân Tranh còn ra chỉ thị, nếu tình hình cần thiết có thể tiến quân cứu người.

Đám Triệu phu liên tục gặp phải thương đội không phải do may mắn, mà do Vân Tranh cố ý an bài, một nhóm tân quân như thế, còn chưa biết cách lấy được tiếp tế ở chiến khu.

Xem tin báo của thương đội trở về, Vân Tranh tạm yên lòng, ít nhất là sĩ khí chưa sụp đổ, thậm chí có bóng dáng của dũng tốt, chỉ mong Triệu Phu mang theo nhiều người về một chút.

Đại Lý lần nữa tăng binh tới Thiện Cự phủ, chủ yếu là đề phòng Bành Cửu và Lương Tiếp, đồng thời sứ giả của bọn họ nhất định đã vòng qua Đậu Sa quan, tới kinh thành yêu cầu trị tội mình.

Từ khi có bản đồ, thế giới như nhỏ đi rất nhiều, trực quan hơn, tuy trên bản đồ không nhìn t hấy đám Triệu Phu, nhưng Vân Tranh có thể tưởng tượng ra bọn họ đang làm gì.

Cuộn bản đồ lại, ra sân nhìn bầu trời đầy sao, không biết dưới bầu trời lấp lánh ánh sao như vậy, Mộc Khuê thành đang bóng đao ánh kiếm thế nào...

Còn mặt đông có ngôi sao lớn cô độc, hẳn là Vân Nhị, Vân Tranh cũng rất muốn biết lúc này Vân Nhị đang làm gì, có phải đang vật lộn với cuồng phong bạo vũ không...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận