Núi đồi quy tụ
Sóng nước thét gào
Thương tâm kinh đô Tần Hán cũ
Cung điện ngàn gian hóa hư vô
Vân Nhị không hiểu vì sao mình bỗng nhiên lại đọc bài thơ này, thực ra chẳng quan trọng, lúc này thế nào cũng phải đọc cái gì đó, nếu không ngày đêm nghe sóng vỗ mạn thuyền thì sớm muộn cũng bị điên.
Thời nhỏ Vân Nhị được chăm sóc rất tốt, trừ phơi mông đạp nước trong suối nhỏ, không mấy khi tiếp xúc nhiều với nước, ngay cả khi làm mô hình Hoàng Hà thì hắn chỉ phụ trách đo đạc trên bờ mà thôi.
Phóng mắt nhìn tới, sóng cả ngợp trời, còi gió kêu như ma quỷ suốt ba canh giờ rồi, thuyền lão đại cầm bánh lái chăm chăm nhìn về mạn trái, ai cũng khao khát thấy lục địa.
Cột buồm hạ xuống từ lâu, mũi thuyền đón gió, thân thuyền bị gió thổi lùi về sau, thuyền lão đại tuy biết làm thế sẽ ngày càng xa lục địa, nhưng không dám chuyển mũi thuyền, mạn thuyền mà đối diện trực tiếp với sóng gió, nó sẽ bị lật tung trong chớp mắt.
- Đất liền!!!
Một thủy thủ buộc mình trên cột buồm đột nhiên hoa chân múa tay gáo thét, nhưng chẳng biết âm thanh bị cuồng phong thổi trôi tới tận đâu rồi.
- Bên trái!
Thuyền lão đại nhìn thấy thủy thủ ra hiệu, lập tức từ từ điều chỉnh phương hương, thân thuyền rung rung, sàn thoét phát ra tiếng cót két nghe rợn xương sống.
Nghiêm lão đại nhìn Vân Nhị vẫn còn ngâm thơ được, khâm phục nói: - Thiếu niên này gan không nhỏ, trên người không có chút vẻ hoàn khố nào.
Một lão hán tráng kiện, đầu quấn vải trắng, vuốt nước trên mặt đáp: - Ra vẻ bình tĩnh thôi, có điều làm được tới mức này cũng là hiếm có lắm rồi.
Đấu Mộc Giải, Tinh Mộc Ngạn, Tham Thủy Viên, Tất Nguyệt Ô, Dực Hỏa Xà thêm vào Nghiêm lão đại, đây chính là nhóm sát thủ mệnh danh là Khuê Mộc Lang của Tinh Bàn, đảm nhận vai trò thị vệ thiếp thân của Vân Nhị trong lần ra biển này, Vân Đại nói, Vân Nhị bình an thì người lục địa bình an, Vân Nhị có chuyện, người ở lục địa đừng mong sống.
Câu này nghe giống đùa, nhưng sáu người Khuê Mộc Lang không cho rằng như thế, từ khi biết Vân Đại tới nay, y nói là làm.
Ai cũng có cả đại gia đình, chỉ cần nhìn Vân Đại đem gia quyến của nhân thủ chủ yếu trong Tinh Bàn an bài ở Ưng Sào là biết ý tứ của y.
Bình thường đại ngộ tốt tới mức làm người khác thèm chảy dãi, Vân Đại đối xử với người ta cũng không hà khắc, cho bọn họ tự do nhất định, tôn trọng nhất định, bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho Vân Đại.
Tới giờ Vân Đại chưa từng xử lý một ai trong Tinh Bàn, thậm chí còn cho một số huynh đệ muốn quay về làm người lương thiện, mấy người Khuê Mộc Lang tận mắt nhìn những người kia thực sự làm người thường sống an nhàn.
Nhưng Vân Đại càng tỏ ra ôn hòa, càng không ai dám phản bội, chỉ có người cực kỳ tự tin vào thực lực của mình mới thả cho sát thủ của mình rời đi, chứ không giết người bịt miệng, không ai nghĩ Vân Đại lại ngần ngại khi giết người.
- Nghiêm thúc, cái thuyền này chỉ e không chịu nổi nữa đâu, chúng ta phải chuẩn bị bỏ thuyền thôi, sống được hay không thì xem ông trời an bài. Vân Nhị ôm một cái cột hét lên:
Nghiêm lão đại cười lớn: - Nhị gia, chưa tới lúc tuyệt vọng đâu, nhưng nhị gia chuẩn bị sẵn sàng liều mạng đi.
- Ta không muốn chết, lão bà ta đang có thai, không nhìn con ta trưởng thành làm sao mà chết được.
Vừa rứt lời thì nghe thấy tiếng răng rắc, Nghiêm lão đại kéo ngay Vân Nhị khỏi khoang thuyền, bên tai toàn là tiếng rầm rầm không phân biệt được là cái gì xảy ra, khi quay đầu lại thì không thấy cột buồm to nhất đâu nữa, thuyền lão đại cũng biến mất rồi.
Thuyền đã xoay ngang, một cơn sóng lớn cao hơn hai trượng hình thành đằng xa, đang ầm ầm cuốn tới.
Nghiêm lão đại mặt cắt không ra máu, nắm tay Vân Nhị nhảy xuống biển không cần suy nghĩ, chỉ cần cơn sóng kia tới, cái thuyền này sẽ bị đập nát.
Vân Nhị chỉ kịp hét lên một tiếng "Hải yến" rồi rơi tõm xuống biển.
Sóng đua nhau kéo tới, phẫn nộ vỗ vào thân thuyền, con thuyền như món đồ chơi hết bị tung lên rồi, rơi xuống, sau đó nghiêng đi, chìm xuống đáy biển.
Vân Nhị ra hét quẫy đạp, Nghiêm lão đại tốn rất nhiều công sức mới làm hắn trấn tĩnh lại, bảy người bọn họ buộc chung vào một sợi dây thừng, Tinh Mộc Ngạn không ngừng kéo thừng gom bọn họ vào một chỗ.
Nước biển tháng mười một lạnh tới thấu xương, trên trời cuồng phong vẫn gào thét, sóng biển liên miên kéo bọn họ xuống, rồi tốn công kéo họ lên...
Vân Nhị không biết mình đã uống bao nhiêu nước biển, không nhớ khi nào mình ngất xỉu, chỉ nhớ trước khi không biết gì nữa thì đầu của Đấu Mộc Giải đã chìm vào nước.
Bão hoành hành suốt một ngày một đêm, đến khi trời sáng mới dần lắng xuống, dù thế sóng biển vẫn cuộn trào không ngớt.
Người dân đảo Hải Lư vừa mới sáng sớm liền kéo nhau ra bãi biển, thời tiết này với dân đảo mà nói là ngày thu hoạch tốt, cơn báo đến và đi, thường để lại trên bãi biển nhiều thứ bất ngờ, thuyền của Cao Ly hoặc nước Oa mà chìm là chắc chắn sẽ được sóng biển đưa tới đây.
Biển lớn sạch sẽ, xưa nay không tiếp nhận rác rưởi, thuyền chìm hoặc là hàng hỏa nhất định sẽ bị biển phun ra, đưa tới đảo Hải Lư, nơi này là hòn đảo cực đông.
Trần Đại Hà là người uy vọng cao nhất trên đảo, cũng là người khỏe mạnh nhất, nên hắn là người đầu tiên ra bãi biển nhặt đồ, đợi hắn nhặn xong rồi thì người khác mới được tới, nếu không sẽ phải nói chuyện với trường đao của hắn.
Trên đảo chỉ có hơn ba trăm người, đa phần từ Kinh Đông chạy ra, trên người mang theo đủ các loại tội danh, số người sinh trưởng trên đảo như Trần Đại Hải không nhiều, nhưng rất đoàn kết.
Trần Đại Hải nhìn thấy bãi biển dài hai dặm tán loạn đủ mọi thứ đồ đạc thì vô cùng hoan hỉ, cười ha hả nhảy từ trên tảng đá xuống, vội vàng nhặt đồ, khi thủy triều lên thì hỏng.
Phụ nhân đen đúa nhìn thấy một đoạn tơ lụa, mừng rỡ ra sức kéo, kéo được một tấm lụa hoàn chỉnh, reo hò khoe với thủ lĩnh.
Trần Đại Hà không rảnh mà để ý, trước mặt hắn là cái rương rất lớn, nâng thử, thấy cực nặng, dùng trừng đao chém vỡ nắm rương, không biết bên trong là cái gì mà chém một tầng lại có tầng nữa, sợ làm hỏng đồ, gọi hai dân đảo tới khiêng về sơn động của mình rồi tính sau.
Bãi biển xa xa trơ ra một cái thuyền chỉ còn long cốt, đồ trên biển hẳn đều thuộc về cái thuyền này.
Sóng vẫn không ngừng vỗ bờ, biển động, sóng lớn, với người từ nhỏ đã quen với sóng gió thì chẳng là cái gì, phải nhanh lên nếu không thủy triều lên sẽ cuốn thuyền đi mất.
Một cỗ thi thể nằm úp trên bãi cát, mặc cho sóng biển xô đẩy, Trần Đại Hà nhìn một cái đoán ra đ ây là thuyền lão đại, hai cái chân to khác thường cùng khớp ngón tay rất thô đã nói lên điều đó.
Mò mẫm thi thể thuyền lão đại, không bao lâu sau lấy được một cái túi da làm bằng da cá mập, rất đẹp, đổ hết nước biển, mấy phiến vàng lá và hai tờ giấy ướt sũng rơi ra.
Lá vàng thì Trần Đại Hà biết, nhưng không rõ hai tờ giấy là cái gì, vứt đi, cho vàng vào túi bên hông, lao ngay xuống biển bơi về phía cái thuyền rách nát.
Thế nào cũng còn có thu hoạch lớn hơn nữa, hôm nay vớ bẫm rồi.
Khéo léo như con khỉ, Trần Đại Hà leo lên cái thuyền bị lật úp, đáng tiếc, cái thuyền đã bị nát quá nửa, nhìn long cốt cực lớn ở đáy thuyền mà xét, đây là thuyền biển, nếu không phải đã nát bét thì sẽ trông cực kỳ hùng vĩ.
Chẳng có thời gian điều tang cho cái thuyền, hắn lấy rìu phá vỡ một cái khoang thuyền nguyên vẹn, nhìn đồ đạc ngâm nước bên trong, đây hẳn là một gian phòng ngủ của quý nhân, có mấy món đồ sứ làm hắn mừng khôn kể.
Chui ra ngoài, Trần Đại Hà huýt sáo, dân đảo đợi tin lập tức chèo thuyền nhỏ tới.
HẾT!