Trí Tuệ Đại Tống

Vân Nhị không ở trong cửa hiệu của Vân gia, mà nhất thời nổi hứng chọn một khách sạn lớn nhất đảo, khách sạn này được dùng gạch mộc cùng đá đắp thành, chỉ có hai tầng thôi, tuy đơn sơ nhưng trông rất hùng tráng.

Nơi này tất nhiên không có thượng phòng với tiểu viện độc lập gì cả, chỉ có một cái phòng lớn, giường thì ghép liền, nếu người nào cầu kỳ một chút thì ở trong những gian phòng nhỏ ở lầu trên.

Nghiêm lão đại hết sức thản nhiên đặt toàn bộ phòng tầng hai, không cho người khác ở, làm thế phiền toái ở chỗ là tầng hai đã có không ít người ở rồi, viên chưởng quầy vốn trời sinh ra có bộ mặt như đang mếu, lúc này càng giống đang khóc, vì bằng kinh nghiệm tiếp xúc với đủ loại người bao năm nhận ra, đám Nghiêm lão đại rất khó chơi.

Một đĩnh bạc lớn vỗ rầm lên bàn khiến chưởng quầy giật bắn mình, bộ mặt không dễ coi hơn, nhưng cánh tay gầy guộc thì lại cương quyết không buông đĩnh bạc ra: - Nhưng người trên đó thì các ngài phải tự đi đuổi. Nói xong chui ngay xuống quầy nấp với tốc độ nhanh tới Nghiêm lão đại cũng phải thán phục.

Vân Nhị ngồi trên nóc xe ngựa hứng trí nhìn hòn đảo phồn hoa này, trong mắt hắn, Tô Lạp Hải Nha đang lãng phí đảo Hắc Sơn, nơi quy tụ hàng hóa cỡ lớn này phải có quy hoạch chỉnh tề mới đúng, chỗ để ở tách bạch với chỗ làm ăn, tiêu cục ra tiêu cục, thanh lâu ra thanh lâu, không thể hỗn loạn lộn xộn như vậy, cản trở hiệu suất.

Ở nơi này không có khái niệm “đường xá” gì hết, tất nhiên cũng chẳng có phố, chỉ có một cái cột lớn cắm xuống quy định chỗ này bán đồ da, chỗ kia kinh doanh gia súc, nhân sâm, hải đông doanh v… v… v… thế là mạnh ai người nấy dựng lều lên, bày đồ ra bán, lều lớn hay nhỏ thì xem thế lực của ngươi, cụ thể là nắm đấm cứng cỡ nào.

Rầm!

Giật mình, tự nhiên một tên đại hán to như gấu bị ném trước mặt, làm sình lầy trên mặt đất bắn tứ tung, may Vân Nhị ngồi trên cao không bẩn hết rồi, đáng định chửi bới quân khốn nạn nào không có mắt thì nhìn thấy đám Nghiêm lão đại tiếp tục ném người xuống, nên không để ý nữa.


Nơi khác thì người tốt nhiều hơn người xấu, nhưng nơi này thì chẳng biết có người tốt không nữa, cho nên quy tắc hành sử ở quần thể người tốt chẳng có tác dụng ở nơi này, biến mình thành kẻ xấu là điều kiện đầu tiên để sống được ở đây.

Người cứ liên tục bị ném xuống, đủ tiếng kêu đau đớn, chửi bởi đan xen nhau, xung quanh tụ tập đám đông reo hò, dù ở đào Hắc Sơn, chuyện này cũng rất hiếm.

Một nữ nhân trần truồng bị ném xuống đống người, chẳng thấy ai bất mãn, còn vỗ tay reo hò, bình luận mông với ngực của người ta.

- Chậc chậc, nhìn mông ả kìa, mẹ nó chưa chi nổi hứng rồi!

- Con bà nó, không thấy *** thâm xì toe toét à, ngươi muốn chết sớm cứ việc.

Nữ tử kia chẳng xấu hổ, chỉ là vì lạnh quá co người lại đảo mắt nhìn quanh kiếm chỗ trốn, bất thình lình ré lên, lao vào đám đông.

Lại một người nữa ném xuống, mặt toang máu, không ngờ là Dực Hỏa Xà, hắn phun ra ngụm máu hét lớn: - Nhị gia cẩn thận, bên trên có tên lợi hại lắm.

Đại hỏa kế nghe vậy lập tức chạy tới làm ra vẻ liều mình bảo vệ chủ, đám hộ vệ đứng đầu là Trần Hoán không cười đùa nữa, đồng loạt rút đao cảnh giới, bọn họ biết mấy người thân phận khác thường đi bên cạnh Nhị gia đều là hảo thủ, một mình có thể đánh bại hết mấy người bọn họ, rõ ràng trên kia có phiền toái lớn.


Tầng hai im phăng phắc, không lâu sau Nghiêm lão đại như con chim ưng lớn nhảy lên nóc xe, nói nhỏ: - Nhị gia, có một tên cố thủ trong phòng, thân thủ rất ghê gớm, Hỏa Dực Xà thua rồi, Thủy Nguyệt Viên muốn chơi thử.

- Ra hiệu cho hắn lùi lại. Vân Nhị nói xong móc móc trong người một lúc, lấy ra quả tạc đạn, châm lửa ném thẳng vào cửa sổ kia, hoàn toàn không có chút do dự hay cảnh cáo nào, cực kỳ phù hợp với hình tượng ác liệt của hoàn khố.

- Nhị gia tránh mau.

Không ngờ đang đắc ý thì tạc đạn bị ném ngược ra, đại hỏa kế thất kinh ôm lấy Vân Nhị, chỉ nghe "đùng" một tiếng, cái xe ngựa xa hoa chớp mắt tan nát, đám người bị ném xuống đang nằm ăn vạ co cẳng chạy mất, con ngựa kéo xe hí dài phóng đi như điên, bốn xung quanh nhốn nháo kêu cha gọi mẹ bỏ chạy.

- Nhị gia, không sao chứ? Nghiêm lão đại nheo mắt hỏi Vân Nhị bị đại hỏa kế đè lên:

- Cút ra, ngươi suýt giết lão tử. Vân Nhị bực mình đẩy một cái, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy tạc đạn bị người ta ném trở lại, nếu không bị tên này ôm lấy đã bình an nhảy tránh, không ê hết mình mầy thế này.

Cũng không có thời gian trách móc, phải biết rằng Vân Nhị tính thời gian rất chuẩn mới ném tạc đạn ra, vậy mà người kia không chút do dự đánh bật lại, chứng tỏ một điều, đối phương phải cực kỳ quen thuộc với thứ này.


Một khuôn mặt người chết xuất hiện bên cửa sổ, đôi mắt mờ đục nhìn Nghiêm lão đại không chớp: - Lão phu và các ngươi không thù không oán, sao lại dồn nhau vào chỗ chết.

- Bọn ta muốn tầng hai, ngươi thích rượu phạt còn trách ai. Nghiêm lão đại trả lời cực kỳ ngang ngược, mấy cái châm gỗ âm thầm trượt xuống từ ống tay áo.

- Không cần. Ông già kia thở dài, quay về phòng lấy một cái bọc lớn, chẳng nói thêm lời nào đã bỏ đi.

Vân Nhị nhìn cái bọc của ông ta, đột nhiên lớn tiếng nói: - Ai cho ngươi đi.

- Công tử cản nổi sao?

Vân Nhị móc ra một lệnh bài màu trắng ném tới: - Quay lại cho ta.

Ông già kia cầm lệnh bài, lúc sau từ từ quay lại, sắc mặt thống khổ: - Đại tướng quân đã thả cho lão hán một con đường sống, sao công tử còn bức bách, ngài có vô số mãnh tướng, cần gì lão già gần đất xa trời này.

Vân Nhị đẩy đại hỏa kế ra, bước tới bên ông già: - Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết vì sao lại nói là đại ca cho ngươi đi, chuyện qua rồi ta không tính, nhưng giờ ta thiếu nhân thủ, nếu ngươi có thể giúp ta một tay, Vân Nhị này nợ ngươi một ân tình.

- Té ra là Vân nhị gia, nếu lão hán không đồng ý thì sao? Nếu lão hán giết ngài thì sao?


Vân Nhị vỗ cái bọc của ông già: - Thứ này do ta làm ra đấy, số lượng không nhiều, nghe nói đại ca ta phân phát cho cấp thân vệ, ngươi có thứ này, vậy thì trước kia hẳn là thân tín của đại ca ta, ta chưa bao giờ nghe đại ca kể có thân vệ bỏ trốn, vậy ngươi rời đi theo con đường chính quy, đại ca ta đã tin ngươi thì sao ta không thể tin.

Ông già chắp tay: - Vân nhị gia không thẹn là đệ đệ của Đại tướng quân, hào khí hơn người.

- Không cần biết ngươi có phiền toái lớn cỡ nào, Vân phủ có thể gánh cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi phải giúp ta.

- Nếu như Nhị gia có thể giúp lão hán mang hai người ra khỏi đảo Sa Môn, lão hán bán cái mạng này cho ngài. Ông già thấy Vân Nhị cau mày nói thêm: - Chỉ là một phụ nhân một đứa bé, bọn họ đều không phải kẻ đại gian đại ác, vì lão hán mà bị liên lụy.

Đảo Sa Môn là nơi giam giữ trọng phạm triều đình, Vân Nhị không thể đảm bảo lập tức: - Vào trong bàn bạc đã.

Người trong khách sạn thấy đám hung thần ác sát đi vào, người trong khách sạn hoảng hồn theo lối sau chạy hết, cả chưởng quầy cũng chạy luôn, Lão Tôn cho tay vào ống tay áo, đứng đợi ngoài cửa.

Quả nhiên một lúc sau có một nhóm hán tử đeo đao chạy tới, bọn họ đều mặc áo trấn thủ lông cừu bên ngoài, bên trong là áo vải đen, rất dễ phân biệt, Lão Tôn chủ động đi tới đứa tấm bái thiếp đỏ rực: - Chủ nhân nhà ta rảnh rỗi thử ít hàng hóa mang theo, không ngờ gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động chư vị, xin nhờ đem bái thiếp này trình cho thành thủ, ngày sau chủ nhân nhà ta sẽ tới bái phỏng.

Một người đội mũ văn sĩ ngăn người khác lại, đích thân nhận thiếp, chắp tay nói: - Nếu thế tại hạ thay thành thủ nhận thiếp, đợi đại giá lệnh chủ nhân.

Nói xong khách khí vài câu dẫn người đi, Lão Tôn đi tìm chưởng quầy khách sạn bảo ông ta yên tâm quay về dọn dẹp khách sạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận