Vân Nhị về tới khách sạn, ăn cơm xong định đi ngủ trưa, thói quen của thương nhân nơi này giống chợ phiên vùng nông thôn Đại Tống, trời sáng mở chợ, trưa thì dọn dẹp về nhà, thực ra không phải bọn họ lười làm việc mà thời tiết quyết định lịch làm việc này.
Đứng bên bờ biển chưa tới một khắc là bị gió lạnh làm nước mũi ròng ròng, vì thế chẳng ai hứng trí đi ngắm cảnh biển mỹ lệ trong cái lạnh tê tái này.
Trở về phòng cái vẻ hoàn khố vênh váo của Vân Nhị biến mất, trở nên điềm đạm hơn nhiều, ngồi khoanh chân trên giường ấm áp, nghe Lão Tôn báo cáo thành quả ngày hôm nay.
- Nhị gia, Tô Lạp Hải Nha đã đồng ý thương đàm với người ở Hắc Sơn biệt viện, xem ra thời gian này hắn ở trên đảo, đoán chừng cả mùa đông cũng không về thành Tô Châu nữa, chứng tỏ hắn coi trọng đảo Hắc Sơn còn hơn thành Tô Châu.
- Còn về tên Tôn Tán Tào mà Hải Luyện Tử nói tới, hôm nay lão nô tìm mấy thương cổ và hải tặc có giao hảo đề dò hỏi, không một ai biết người này hiện đang ở đâu.
- Nếu như Tôn Tán Tào muốn lập thị bạc ti thì đảo Hắc Sơn là địa điểm tốt, vì Tô Lạp Hải Nha muốn chuyện đại bộ phận giao dịch tới đây, lập thị bạc ti ở Tô Châu sẽ không có mấy thu nhập.
Vân Nhị trầm tư, thi thoảng dùng ngón tay gõ bàn một cái: - Ý ngươi tên Tôn Tán Tào kia đang ở trên đảo, hôm nay ta gây động tĩnh lớn như thế không biết hắn có thấy không?
- Lão nô nghĩ, Tôn Tán Tào mà không chú ý tới Nhị gia thì chúng ta không cần để ý tới hắn nữa.
Vân Nhị hiểu rõ mình đang làm cái gì, nếu đã kín đáo truyền tên Vân gia ra, mai gặp Tô Lạp Hải Nha phải xem cho kỹ kẻ này khi đối diện với Vân gia rốt cuộc có thái độ gì.
Còn về phần thu phục hải đào có thể gác lại, đợi đủ tình báo đưa đợi quân Vân gia tới, bọn chúng muốn không đầu hàng cũng chẳng được.
Đảo Hắc Sơn có một khe núi không lớn khuất gió nhưng lại đúng hướng mặt trời, vị trí ưu đãi, ở đó có một trạch viện ba mẫu, không xa hoa lắm, chỉ dùng gạch xanh xây lên, nhưng cũng là trạch viện duy nhất trên đảo rồi.
Tô Lạp Hải Nha mặt tròn trịa, da trắng trẻo mắt hí, đậm người, tuy không mang uy phong của bậc hùng chủ, khuôn mặt lại dễ cảm phục người khác, hắn cũng ngồi khoanh chân trên giường ấm, nhắm mắt nghe thủ hạ của mình bẩm báo chuyện xảy ra hôm nay, văn sĩ nhận bái thiếp của Lão Tôn cung kính đứng bên.
Nghe báo cáo xong, Tô Lạp Hải Nha phất tay cho thủ hạ lui, bảo văn sĩ: - Mễ Lặc Xích, ngươi am hiểu người Tống nhất, nói ý kiến của ngươi xem, tên Vân nhị công tử đó tới đây với ý đồ gì?
Mễ Lặc Xích cẩn thận suy nghĩ mới đáp: - Theo thuộc hạ biết thì Vân Việt cùng huynh đệ Tô Thức, Trô Triệt được gọi là "linh tú đất Thục", Tô Thức cuồng ngạo phóng túng, Vân Việt ôn hòa hiền lành, Tô Triết chững chạc điềm tĩnh.
- Đệ đệ của Vân lão hổ thì làm sao có thể hiền lành ôn hòa được, thế nào chẳng thừa kế tính cách tàn nhẫn hiếu sát.
- Khi thuộc hạ tiến học ở Đông Kinh có nhìn thấy Vân Việt từ xa, quả thật biểu hiện đúng như tin đồn, tuy xuất thân huân quý nhưng bình dị dễ gần, kết giao không luận sang hèn, tiêu tiền rất hào phóng, có một số giám sinh Quốc tử giám sinh hoạt khó khăn, hắn luôn tận lực giúp đỡ, nhưng không bao giờ lên mặt ân nhân hay đòi hỏi người ta cái gì. Mễ Lặc Xích nghi hoặc: - Thuộc hạ không biết vì sao hắn tới đây lại khác hẳn như thế, nhưng chắc chắn không nhầm người.
- Vấn đề không phải ở tính cách hắn ra sao nữa, mà một kẻ như thế tới đây với mục đích gì?
- Thành chủ đừng gấp, dù sao mai cũng biết rồi, nếu hắn đã mang thuốc nổ tới làm lễ ra mắt thì ắt không phải mưu đồ đất đai nước Bột Hải chúng ta.
Tô Lạp Hải Nha rời giường, mở cửa sổ nhìn khung cảnh âm u bên ngoài, lẩm bẩm: - Phong vân sắp nổi lên rồi, người Cao Ly, Nữ Chân, Khiết Đan, giờ thêm cả đệ đệ Vân lão hổ, ài hùng tâm của ta khi nào mới thành hiện thực đây.
Mễ Lặc Xích không bỏ qua cơ hội thể hiện lòng trung thành: - Thuộc hạ nhất định hiệp trợ thành chủ khôi phục vinh quang ngày nào của Bột Hải, vạn chết không sờn.
Vân Nhị ngủ một giấc dậy thấy ngoài cửa sổ không ngờ tuyết như lất phất như lông ngỗng, cảnh tượng này với hắn mà nói là chưa từng thấy, ra phòng đưa tay ra hứng một bông tuyết nhìn nó tan chảy trong lòng bàn tay, cười với Tinh Mộc Ngạn ôm thương gác ở cửa: - Đất Thục không có tuyết lớn thế này, cảnh đẹp phương bắc thật làm người ta say mê.
- Đúng là tráng lệ, tuy khung cảnh thê lương một chút nhưng là kỳ cảnh hiếm có, Đấu Mộc Giải sẽ rất thích, hắn hay kêu ca tuyết trong Thục nhỏ quá, tiếc là hắn không được thấy nữa rồi.
Vân Nhị tò mò hỏi: - Nếu các ngươi chết khi làm nhiệm vụ thì người nhà các ngươi được bồi thường ra sao?
Tinh Mộc Ngạn giơ một ngón tay: - Một nghìn quan, sau đó dựa theo di nguyện bọn ta lập trước, đưa người nhà bọn ta đi.
- Đáng không?
- Đáng, sáng nay Nghiêm lão đại bỏ một quan mua được mạng người, mạng ta đáng giá gấp nghìn lần có gì mà không hài lòng. Huống hồ đại lão gia còn giúp người nhà bọn ta mai danh ẩn tính, làm lại cuộc đời mới, không để con cháu vì ô danh của bọn ta làm liên lụy, thế là lãi lớn rồi. Tinh Mộc Ngạn phủi tuyết trên vai, làm vài động tác ấm người: - Nhị gia không cần đau lòng cho Đấu Mộc Giải, có lẽ hắn đang cười trộm dưới địa ngục đấy, ba khuê nữ của hắn có thể thanh bạch gả đi rồi, lão gia cho thêm rất nhiều hồi môn, vượt quá giá trị nghìn quan. Đám người bọn ta nếu không vì con cái mà phấn đấu thì say bét nhè rồi chết vô nghĩa ở xó xỉnh nào đó không chừng, nói ra cũng là đại lão gia cho một động lực để sống.
Vân Nhị khoanh chân ngồi dưới mái hiên: - Ta muốn uống chút rượu, ngươi uống với ta, con ta cũng sắp ra đời rồi.
Tinh Mộc Ngạn gọi hỏa kế, chẳng mấy chốc có một cái bếp lò, hai vò rượu lớn và hai cái đùi dê sống mang tới, Tinh Mộc Ngạn thuần thục phết gia vị lên đùi dê đem nướng, cùng Vân Nhị vừa ngắm tuyết rơi vừa ăn thịt nướng, hắn là người thú vị nhất trong nhóm Khuê Mộc Lang, đi nhiều nơi, thấy nhiều phong thổ nhân tình, nghe vô số chuyện giang hồ, những thứ này với Vân Nhị mà nói rất có sức hấp dẫn.
- Trước kia ở Ba, thấy một tên khoái đao, nghe nói hắn có thể chém đôi hạch đào trên đầu người ta mà không làm tổn thương một sợi tóc. Khi đó ta vừa đánh cướp một đại hộ trong Ba, ngày hôm sau liền bị tên đó chặn đường, yêu cầu ta trả tiền cho đại hộ sẽ thả cho ta đi. Tiền tài khó bỏ, mà ta lại còn tuổi trẻ khí thịnh, tự phụ đao của mình không chậm, ngứa mắt với đám tiền bối giang hồ, ỷ già lên mặt, ta giết bảy tám tên rồi, chỉ giỏi múa mép.
- Kết quả... Ài, mất một tai mà đao còn cách người ta một thước.
Vân Nhị giờ đã hiểu vì sao hắn bị mất một tai: - Vậy là ngươi phải trả lại tài vật hả?
- Không, tên khoái đao đó bị ta giết luôn.
- Hả? Đao của người ta nhanh hơn ngươi mà? Vân Nhị ngớ người.
Khúc Chung từ gian phòng khác đi ra: - Có gì khó hiểu đâu, một muốn giết người một không, kết quả không đoán cũng biết, khoái đao kia đáng lẽ chém đầu Tinh Một Ngạn chứ không phải là tai.
Vân Nhị nghĩ một chút chắp tay: - Thụ giáo rồi.
Tinh Mộc Ngạn lắc đầu, nheo mắt nhìn Khúc Chung, giọng khó chịu: - Nhị gia, ta chỉ kể chuyện mua vui thôi, không có ý gì cả, ngài xem bọn ta một mực chỉ biết giết chóc kết cục cuối cùng là gì đây? Còn về phần ông ta, đại tướng quân ngày đó không nhân từ tha chết cho ông ta thì Nhị gia ngài hôm nay cũng không thể có thêm một trợ thủ. Sát phạt quyết đoán là cần thiết, nhưng lúc nào giết lúc nào cần nhân từ là học vấn lớn, ta là người thô lỗ không nói được cho rành rọt, nhưng kẻ chỉ biết giết chóc nhất định không có kết cục tốt đâu.