Nghe nói phượng hoàng sau khi trùng sinh trong lửa đỏ mới có đôi cánh rực rỡ, hoa mai trải qua băng tuyết mới thêm thơm, một đội quân muốn trưởng thành, phải trải qua những cuộc chiến thật tàn khốc.
Triệu Phu kiên định niềm tin đó nên cắn răng quyết chiến ở Đại Lý.
Chờ đợi trong căng thẳng không thấy quân Đại Lý tấn công, khi thám báo nhân đêm tối lẻn vào doanh trại Đại Lý mới phát hiện trừ một số thương binh ngấp nghé cái chết ra, không còn ai nữa.
Quân đội đã tổn thất nặng nề, không thể truy kích, Triệu Phu cho rằng phán đoán của mình đã đúng, nhất định đại soái đã mở một chiến trường khác gây sức ép với Đại Lý.
Lại qua ba ngày nữa, một thương đội Đại Tống rụt rè tới thành, Triệu Phu đấm mạnh xuống đất, hận mình sao không truy kích, vì thương cổ nói, Lương Tiếp đã công phá Long Vĩ quan.
- Nước Đại Lý đã loạn, thấy quân Vân soái công phá Long Vĩ quan, huân quý một dải Nhị Hải liền đem hết nhà cửa chạy về Long Thủ quan.
- Nay thương đạo của Đại Tống và Đại Lý đã tắc rồi, nghe một số thương cổ Thổ Phồn giao hảo nói, thương đạo toàn quân Đại Lý trở về cần vương. Lần này thương đội Vân gia phát to, nghe nói tượng phật ở Hoàng Long Tự nặng vài vạn cân...
Nhìn thương cổ đó liếm môi hâm mộ, Triệu Duyên Niên lấy làm lạ: - Thương hành đất Thục các ngươi không phải cùng Vân gia là một à?
- Từ nay về sau chúng ta mới là một, Vân soái vì tị hiềm đã rút khỏi thương hành đất Thục, bọn ta đã tuyên thệ trung thành với thái tử điện hạ.
Triệu Phu và Triệu Duyên Niên nhìn nhau, nếu Vân soái đã tách khỏi thương hành đất Thục, như thế hiển nhiên cũng phải tách bạch với quân đội của mình, nếu tin này mà lan đi, sáu trăm người Kinh Tây quân sẽ rời đi.
Quả nhiên chuyện bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra, nhìn văn thư do Kinh Tây đô ngu hầu Ngụy Thiên Thành đưa lên, Triệu Phu khẩn thiết nói: - Lão Ngụy, các ngươi khổ chiến ở Đại Lý nửa năm, tổn thất thảm trọng, bây giờ đại thắng trước mắt mà rời đi, chẳng những phí công, mà sau này cũng sẽ bất lợi cho sĩ đồ.
- Ngươi cũng biết mục đích của thành lập đội quân này, đây là thiên tử binh, khác với cấm vệ quân, chỉ cần về kinh, ta đảm bảo mỗi người ít nhất thăng lên ba bậc, các ngươi tác chiến không phải vì công danh sao?
- Nếu thấy khó xử, ta sẽ đích thân viết thư cho Vân soái, các huynh đệ hãy ở lại đi, Lão Triệu này nhất định không để cho các ngươi thiệt thòi.
Lão Ngụy xua xua tay: - Ta biết, ngươi xuất thân Kinh Tây quân, ta tin các ngươi, nhưng xu mật viện nhất định không chịu, các ngươi biết cấm quân thành lập có yêu cầu gì, trước kia như bùn nhão còn yêu cầu lương gia tử và trung thành, trung thành thì lão tử có, nhưng vấn đề ta là tặc phối quân.
- So với việc để người ta khinh khi, chẳng bằng ta theo Vân soái, ít nhất còn được đối xử như con người.
Triệu Duyên Niên tròn mắt: - Con bà nó, một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao Lão Ngụy ngươi suy nghĩ sâu xa thế được.
Ngụy Thiên Thành lấy ra một phong thư: - Tất nhiên ta không biết, nhưng đoại soái biết, thư viết rõ ràng, không ngăn cản các huynh đệ theo các ngươi, chủ yếu là các huynh đệ gia thế thanh bạch thôi, chứ còn đám người mang án trên người như bọn ta, tốt nhất là về chăn ngựa...
Triệu Phu và Triệu Duyên Niên cùng ghé đầu đọc thư, cả hai hiểu, xu mật viện muốn xen cát vào quân của họ đây, giờ nhét một đống nông phu không thể tác chiến thấy địch là chạy còn ý nghĩa gì.
- Lão Ngụy, cho huynh đệ ít thời gian, ta viết tấu xin bệ hạ để ta có quyền tự lập quân, lúc đó xem kẻ nào dám ngăn cản.
Triệu Duyên Niên thở dài: - Muộn rồi, chúng ta hẳn sắp nhận được quân lệnh về Đông Kinh, văn cáo triều đình có nói, chọn người thân thế thanh bạch lập quân, người ta không định để Kinh Tây quân hoặc Tây quân nhập quân, ai chẳng biết hai quân đó chủ yếu là sương quân và phối quân tạo thành.
Ngụy Thiên Thành vỗ vai Triệu Phu: - Ta biết ngươi hết lòng với huynh đệ, nhưng người ta không tin ta, lão tử là người có vai có vể trong quân, không muốn vào kinh cúi đầu với chúng.
- Mẹ nó, lão tử ở Bình Hình đài theo bệ hạ phóng ngựa hành quân, khi đó lão tử tay cầm mã sóc, bệ hạ cách chưa tới hai trượng, lão tử lúc nào cũng chú ý tới vó ngựa của bệ hạ, lo ngựa bước hụt, nhưng đám quan văn thì nhìn lão tử chằm chằm, như lo lão tử có mưu đồ bất lương, còn triệu lão tử tới tra hỏi thân phận đủ điều.
- Bản mặt đám chó má trong kinh lão tử nhìn thấu rồi.
Triệu Phu đứng lên: - Lão Ngụy, các ngươi đều là hán tử quang minh lỗi lạc, lên chiến trường vì nước mất đầu không nuối tiếc, quân công đủ sống khoái hoạt cả đời, chẳng cần nhìn mặt người khác.
- Chúng ta cùng về Đậu Sa quan, các ngươi cứ đợi ta cận kiến bệ hạ rồi tính sau được không, một vạn hảo hán lão tử không chê nhiều, phế vật một tên cũng quá thừa thãi.
Triệu Duyên Niên hổ thẹn nói: - Cứ an lòng, đợi huynh đệ bọn ta xử lý việc này, nhất định tranh thủ ban thưởng cho ngươi.
Ngụy Thiên Thành cười ha hả: - Có hay không cũng được, đại soái ghi công bọn ta vào người Lão Lương rồi, lần này về Lão Lương coi như phát tài. Lão Triệu, ta đợi không nổi nữa, lúc đi lão bà bụng to lắm, giờ hẳn sinh rồi, các ngươi tự bảo trọng, thiên sứ tới mà thấy bọn ta, sẽ không có lợi cho các ngươi, người ta sẽ nói, lần này đánh thắng là dựa vào Kinh Tây quân.
- Con bà nó, bây giờ Kinh Tây quân đánh thắng trận cũng thành tội rồi.
Lão Ngụy đi rồi, Triệu Phu và Triệu Duyên Niên bất lực ngồi đó nhìn nóc lều không nói ra lời, đám Triệu Hạo đã luyện ra được sự dũng mãnh và kiên cường rồi, nhưng muốn có kinh nghiệm, cần thời gian dài bồi dưỡng, giờ quan quân cơ sở Kinh Tây quân đã đi hết, sức chiến đấu đại quân lập tức mất đi quá nửa.
….
Đứng ở bên cửa sổ tầng ba khách sạn xa hoa nhất trong quan, Thôi Đạt có thể nhìn thấy lá cờ lớn chữ Vân cắm ở trên Đậu Sa quan.
Trước kia trên lá cờ đỏ còn thêu một con hổ đen nhe nanh múa vuốt, gần đây con hổ đó đã không còn, hàm nghĩa ấy Thôi Đạt hiểu, thương hành đất Thục đã bị Vân Tranh rút khỏi quân ngũ.
Thôi Đạt luôn ở lại Đậu Sa quan đợi thuyết khách Vân Tranh phái tới, hoặc là đợi một vị đại chưởng quầy tới phân chia lợi ích, hắn đã tính sẵn làm sao uyển chuyển từ chối thuyết khách, cũng chuẩn bị cắt thịt nhường Vân gia, nhưng hắn đợi rất lâu chỉ thấy hắc hổ biến mất khỏi lá cờ.
Lưu chưởng quầy là đại quan sự của thương hành ở Đậu Sa quan, ông ta là nhân vật do thương nhân đất Thục cùng tiến cử ra, khoác chiếc áo lông ấm áp đi vào phòng, thấy Thôi Đạt đứng bên cửa sổ nhìn lá cờ, cười nói: - Cửa hiệu của Vân gia ở Đậu Sa quan giá không cao, lão hủ niệm tình chúng ta và Vân gia trước kia đã mua lấy, tính ra vẫn lãi.
Thôi Đạt hỏi: - Chưởng quầy và hỏa kế thì sao, có giữ lại không?
Lưu chưởng quầy khom người nói: - Lão hủ vô dụng, không giữ được, bọn họ đã rời Đậu Sa quan, nghe nói toàn bộ đi về phía đông rồi, lão hủ tự thấy mình giữ đúng lễ nghi, còn đưa ra ưu đãi chưa từng có, vẫn không giữ lại được bọn họ.
Thôi Đạt cười chua chát: - Nếu không có cả nhà liên lụy, ta cũng chạy rồi, bọn họ vốn là người Giáp Tử doanh, ngươi giữ được mới lạ, dù họ ở lại cũng là để báo thù, chứ không phải giúp chúng ta.
- Vân gia nay đã thất thế, bọn họ đáng lẽ phải tìm lối thoát khác mới đúng, nhưng chưởng quầy và hỏa kế hạch tâm đi rất dứt khoát, thủ đoạn ngự hạ của Vân hầu quả không tầm thường. Lưu chưởng quầy thở dài: