Cả hai thương tích khắp người còn đi đâu được nữa, chỉ biết nằm đó đợi vết thương lành dần, Hàm Ngưu nhìn Hầu Tử toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, lòng áy náy vô cùng, hắn biết Hầu Tử không muốn rời cái trại này, đều tại mình không chịu được xỉ nhục, một lòng muốn đi, hại huynh đệ tốt chịu tội, giờ còng chân còng tay được tháo ra, Hàm Ngưu đột nhiên không muốn đi nữa.
Thấy một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp vấp phải mình hét lên, Hàm Ngưu thở dài ôm lấy đầu, dùng thân mình che cho Hầu Tử, giờ không phải lúc thảo luận ai đúng ai sai, trận đòn này không thể tránh khỏi rồi, cô nàng kia dẫm vào bụng mình một cái cực đau, đôi hài có đế gỗ, rất chắc...
Hàm Ngưu ăn một trận đòn như mưa, có điều chẳng đau mấy, dù thế nào người ở nơi này không thể so với đám ác ôn trên Nguyên Sơn, tất nhiên trừ thằng bé kia.
Lương Kỳ cầm cành trúc quất túi bụi một hồi, nhận ra hai người này bẩn thỉu rách rưới, không giống hương dân khác, nàng vốn thông minh, đoán ngay được thân phận của chúng: - Các ngươi là kẻ đánh gãy mũi Vân Đại phải không?
Hàm Ngưu vỗ ngực đáp: - Ta đánh đấy, muốn báo thù cứ nhắm vào ta.
Ai ngờ cô tiểu thư xinh đẹp kia không đánh lại còn sai hạ nhân lấy rất nhiều bánh trái ngon lành từ trên xe xuống mời bọn chúng ăn, Hàm Ngưu mắt cảnh giác đảo quanh, cảm giác ăn xong bữa này là lúc huynh đệ mình xuống âm phủ.
- Cú đấm của ngươi mạnh cỡ nào? Có đánh Vân Đại ngất luôn không?
Nhìn tiểu thư xinh đẹp kia mặt đỏ ửng vì hưng phấn, mắt chăm chăm nhìn tay mình, Hàm Ngưu cảm giác người nơi đây không bình thường, vừa xong còn đánh mình tàn tệ, thoáng cái như thành đồng bọn, nhét bánh đậu vào mồm, hàm hồ đáp: - Chỉ đấm y một cái là mũi hộc máu rồi, nghe thấy tiếng mũi kêu răng rắc, rồi ta cầm chân hắn lôi vào bụi cỏ...
Lương Kỳ nghe Hàm Ngưu kể chuyện, không ngừng dậm chân tức tối: - Vân Đại là con hồ ly giảo hoạt, ngươi phải bịt mồm y lại, bịt tai mình, bất kể y nói gì hay làm gì cũng đừng để ý, sau đó cắt tai y đòi đệ đệ y trả tiền, ta đảm bảo ngươi muốn bao nhiêu, đệ đệ y sẽ trả bấy nhiêu.
Hàm Ngưu không lý giải nổi tâm tư cô tiểu thư này, vừa rồi thấy nàng và Vân Đại ngồi bên nhau cười cười nói nói như đôi tình nhân, làm sao giúp mình đưa ra chủ ý ác độc như vậy?
Hầu Tử chọc Hàm Ngưu một cái, bảo hắn ngậm mồm lại ăn đi, lúc này nói càng nói nhiều càng sai.
Lương Kỳ hậm hực đá cho mỗi tên một cái nữa, đá mà chả nhìn, Hàm Ngưu tuy giỏi chịu đòn, nhưng chỗ đó của nam nhân chịu sao thấu bàn chân nhỏ nhắn của nàng, bị đá đau nín thở cũng chỉ biết gập người lại cũng không dám kêu một tiếng, nếu không còn mất mặt hơn, ở nơi này thể diện của hắn còn rất ít.
…
Cùng lúc đó Lại Bát cũng đang nín thở, không phải vì đau đớn, mỗi lần nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn mênh mông dưới chân, hắn lại có kích động muốn quỳ xuống bái lạy.
Nếu như rừng núi đẹp ở vẻ hùng vĩ, thì thảo nguyên trước mắt là đại diện cho sự bao la, con người tới đây thấy người nhẹ nhõm, thảm cỏ xanh chạy tới tận cuối chân trời, mây trắng như từ trên không đổ xuống mặt đất. Đồng thời làm con người ta cảm thấy bản thân nhỏ bé, cảm thấy như thần linh trên trời đang nhìn xuống mình.
Đàn cừu trắng như trân châu rải trên mặt đất, thi thoảng lại có hán tử hùng tráng cưỡi ngựa lớn tiếng quát đuổi đàn sói đi, sói hoảng sợ cũng làm cho cừu hoảng sợ.
Lại Bát khoanh chân ngồi xuống, rất thỏa mãn, sau lưng hắn là thương đội, có tới 12 con lừa, mỗi con chờ một cái bao nặng, lần này Lại Bát muốn đổi nhiều da trâu và gân trâu hơn nữa, vì thiếu niên kia nói, thịt trâu khô bán không tốt, người phủ Thành Đô không ăn nổi, phải vận chuyển xa tới tận Biện Lương bán, nhưng da trâu và gân trâu thì cung không đủ cầu, đám người thuộc da căn bản không cần hỏi giá, chỉ cần ngươi có là họ mua, vì chỉ cần làm thành giáp da, giá cao tới mấy cũng bán được.
Tu một ngụm rượu lớn, giao tứu rượu cho huynh đệ của mình, lần này theo Lại Bát tới thảo nguyên có sáu người, đều là huynh đệ đồng tộc, tin cậy được.
Không đợi được tới khi mồ hôi khô đã phải lên đường, nơi này cách điểm giao dịch một đoạn đường không ngắn, vào được thảo nguyên là không lo đám cường đạo Nguyên Sơn nữa, vì bọn chúng cực sợ người Thổ Phồn.
Người Thổ Phồn thích giết người, cũng thích tùy thời làm cường đạo không chuyên, có điều chưa bao giờ nghe nói người Thổ Phồn tập kích thương đội, đó là quy củ mà Cách Tát Nhĩ Vương, vị vua truyền thuyết thời xa xưa lập ra, cho dù là người Thổ Phồn hung ác nhất cũng không cướp hàng của ngươi, cường đạo Thổ Phồn gặp thương đội cũng mua bán công bằng, theo lời Nạp Tây nói, thương đội trên thảo nguyên còn quý hơn đôi mắt.
Lại Bát mấy lần gặp được "mạt đạt", có nghĩ là cường đạo, đám người đó tuy cầm đao to tới hãi người, bẩn thỉu thô lỗ, nhưng Lại Bát thích giao dịch với "mạt đạt", vì họ không thích ở trong lều, nên không cần da trâu, bọn họ sẵn lòng dùng da trâu vô dụng đổi tới những cái nổi sắt tốt.
Nhìn thấy cái hồ nhỏ ở ngay trước mắt mà đám mạt đạt còn chưa xuất hiện, Lại Bát thất vọng lắm, mang hi vọng cuối cùng, lấy sừng trâu ra thổi ù ù.
Một lát sau có hán tử Thổ Phồn cưỡi ngựa màu mận chín phóng tới như cơn gió, nói liếng thắng, vẻ mặt nôn nóng. Lại Bát lắc đầu, không hiểu hắn nói cái gì, hán tử càng sốt ruột, đấm vào đầu mình vài cái, sờ tay lên trán rồi rụt ngay lại như chạm phải lửa.
Hiểu rồi, có người bị bệnh, đang sốt cao, Lại Bát lập tức dắt con la của mình tới, lấy ra gói thuốc, đều là thuốc tốt Vân Tranh mua ở Hồi Xuân đường, có bốn loại trị phong hàn, hạ sốt, thuốc xoa bóp và thuốc trị đau bụng.
Có điều người Thổ Phồn kia lại nhặt một cành cây, lấy đao làm động tác chém, vậy là vết thương vào tận xương, còn lấy cành cây minh họa vết thương sâu nửa xích. Lại Bát không tin, có ai bị thương ở đầu sâu như vậy mà còn sống? Tên này nói linh tinh à?
Lại có một đoàn người rất đông phóng ngựa tới, vẻ mặt hung thần ác sát, làm đám huynh đệ Lại Bát run lẩy bẩy, chỉ có hắn là trấn tĩnh, hắn đã thấy người bị mũi tên cắm vào đầu được buộc trên ngựa đưa tới.
Lại Bát kiểm tra thương thế, rất thảm, hắn chỉ học qua loa chút kiến thức trị thương từ thiếu niên kia, căn bản không cứu nổi, cả mũi tên bắn xuyên quai hàm, phần dưới quai hàm thối rữa, còn cứu cái rắm, nhưng không ra tay không được, đám người kia mắt đỏ ngầu, không cứu thì hậu quả khó lường.
Liều con mẹ nó vậy, lấy dao khoét thịt, dùng lục rút mũi thương ra, máu đen phùn ồng ộc, đó là máu bẩn, đợi khi máu thành màu đỏ mới bắt đầu lấy dao cắt thịt thối, cắt thịt thối xong làm gì nhỉ? À, khâu vào, Lại Bát cẩn thận khâu cái vết thương to tướng kia, nhét vào mồm hắn cái ống trúc, sau này đổ chảo vào đó, Lại Bát rất hài lòng về phát minh của mình.
Đám mạt đạt tới nhanh, đi càng nhanh, khi Lại Bát sắc thuốc kim sang lên người kia xong thì hắn đã hôn mê, được đỡ lên lưng ngựa, hú hét một chập rồi biến mất sau ngọn đồi.
- Bát ca biết chữa bệnh à, từ lúc nào thế?
- Ta biết cái rắm, Vân Đại dạy ta xử lý vết thương đề phòng bị thương trên đường đi, người kia có sống được hay không thì trời mới biết, thịt thối rồi, chắc không hi vọng. Lần sau gặp mạt đạt, tối đa chỉ được nói chúng ta không chữa khỏi được, không được nói chúng ta không cứu, hai câu này quan trọng lắm, giúp người Thổ Phồn chữa bệnh phải nói thế. Lại Bát cẩn thận căn dặn, nơi này phong tục khác biệt, sơ xẩy chút là chết oan:
Vừa đi vừa thổi sừng trâu, lần này không mang nhiều muối, chuyện này Lại Bát hiểu, nếu đủ muối rồi thì người Thổ Phồn còn cần quái gì tới mình nữa, cho nên mang theo cái khác, cũng may người Thổ Phồn thiếu nhiều thứ lắm.
Người thảo nguyên không dệt được vải, bọn họ lại không thể để mình trần mặc áo da, vừa ngốt vừa ngứa, nên cần nhiều vải gai, mà thứ này trong núi cực nhiều, có nữ nhân nào không biết dệt vải? Nhà nhà dệt vải, nhiều tới mức để đống trong nhà không bán nổi.
Có tiếng tù và đáp lại, sau đó một đám đông người Thổ Phồn bao vây thương thội, tuy được Lại Bát nói người Thổ Phồn không cướp hàng, song đám huynh đệ Lại Bát vẫn nơm nớp lo sợ, nhìn Lại Bát giang rộng tay thân thiết ôm ấp đám người đáng sợ kia mà bội phục sát đất.