Tô Thức có kết luận rất nhanh: - Tất nhiên là con không kêu, có điều con kêu thì không sống được lâu.
- Chỉ cần con lừa có thể kéo cối xay còn sống là nó sẽ sống, chỉ khi nào con lừa kia không kéo được cối xay nữa thì nó mới nguy hiểm. Nói chung là không thể chỉ biết cắm đầu làm mà không kêu, nên ta chuẩn bị vừa làm vừa kêu, đó là đạo trung dung.
- Đạo trung dung không tệ, thế làm sao huynh còn muốn mượn danh đệ, không phải dùng của huynh tốt hơn mấy trăm lần à, nếu không thì Vân Nhị và Tiểu Triệt cũng được mà.
Vân Tranh cảm giác thi thoảng giở trò vô lại cũng thú vị lắm, gãi gãi mũi: - Có thơ hay ta đen cho đệ, lại còn không muốn.
Tô Thức nhảy dựng lên: - Đệ dư sức làm ra thơ hay, không cần dùng thơ của huynh, vả lại bài thơ đó vô cùng kinh tởm, không có ý tốt, nếu thiên hạ cho rằng huynh bị đám hòa thượng làm ủy khuất, sẽ tự phát xem thường hòa thượng, huynh lại dùng mười một con kim sí bằng mua chuộc hòa thượng có lợi cho mình, cuối cùng hòa thượng đánh nhau, huynh ngồi một chỗ trục lợi...
Vân Tranh lắc đầu: - Kim sí bằng sẽ giao cho quốc khố, ta chỉ để đám hòa thượng nhìn, còn làm gì là ở hoàng đế, ta đã nói với bệ hạ, sở dĩ Lương Tiếp mang kim sí bằng về là thứ đó trừ tà giải nạn, nếu đặt lên nóc tẩm cung thì bách tà bất xâm.
Tô Thức ngớ ra: - Nhưng mà có những mười con.
- Tất nhiên là do triều đình ra mặt làm một cái thập đại thiện môn, thu mua nhân tâm, lúc đó ai rảnh đi kiếm chuyện với ta nữa.
- Quả nhiên lo cho huynh là thừa, huynh thì an toàn rồi, nhưng chùa miếu thiên hạ sống sao đây?
- Liên quan gì tới ta? Vân Tranh vui vẻ uống trà: - Lương Tiếp chết rồi mà, chẳng còn gì liên quan tới ta nữa, chẳng phải trước kia đệ là đứa ưa náo nhiệt à, sao giờ tốt bụng thế?
Tô Thức thở dài: - Đệ tiếp xúc với Phật Ấn lâu, bất tri bất giác trở nên mềm lòng, con người đó cũng thú vị lắm, huynh còn nhớ hắn không?
- Phật Ấn? A, Lâm Phật Ấn là cái tên cống sinh Kim Châu bị đệ hại thành hòa thượng à? Hắn thực sự đi làm hòa thượng sao, thế thì đệ hại người cũng hơi quá rồi đấy.
Khi Tô Thức về Đông Kinh bị đưa vào ti thiên giám làm quan, năm ngoái đại hạn, thái tử lệnh hắn viết ( kỳ vũ trai văn), chuẩn bị tới Đại Tướng Quốc tự cầu mưa, thị lâm Phật Ấn nói muốn đi xem quân chủ tương lai thế nào, nhất định muốn Tô Thức an bài vào trong đám thái giám, Tô Thức tốn công cầu xin Thục phi mới thành.
Không ngờ thái tử nhìn một cái trúng ngay Phật Ấn, nói hắn làm thái giám tiếc quá, thế là ngay tại chỗ ban pháp danh, cà sa, độ điệp, vậy là thành sư.
Khi ấy Tô Thức áy náy lắm, nhưng giữa đại điển quốc gia không thể quấy nhiễu.
- Ai bảo Phật Ấn muốn nhìn rõ dung mạo thái tử nên xung phong hiến trà, chẳng trách ai được.
Vân Tranh cười to: - Hắn không oán hận đệ à?
- Người ta vốn lên kinh ứng thí đề danh bảng vàng, không phải để làm hòa thượng, oán hận là chắc, nhưng lệnh vua khó cãi, sao hắn dám nói không? Đành khấu đầu tạ ơn. Xấu nhất là lão già Bàng Tịch, rõ ràng nhìn ra Phật Ấn không phải thái giám đã đành, không khuyên thái tử còn trừng mắt không cho đệ nói.
Vân Tranh hiểu ý Tô Thức, đứng dậy: - Nếu đệ đã tiến cử, vậy chuyện Kim sí bằng giao cho Phật Ấn làm, được chưa?
Tô Thức tức thì hớn hở mời Vân Tranh tới khoang trước dùng cơm, Triệu Nghênh Xuân đã đợi từ lâu.
Vân Tranh lần đầu gặp Triệu Nghênh Xuân thì mới chỉ là nha đầu mười hai mười ba tuổi, ấn tượng lúc đó rất mạnh, nên nhìn thiếu phụ xinh đẹp đôi mươi bế đứa con bụ bẫm thì nhất thời không liên tưởng được tới nữ tử dũng cảm năm xưa, chỉ có gương mặt nghiêm túc là vẫn như cũ.
Vân Tranh đón lấy Tô Mại trong tay Triệu Nghênh Xuân, khen ngợi thằng bé một phen, cởi ngọc bội tùy thân đeo cho nó, phu thê Tô Thức luôn mồm tạ ơn.
- Ngọc có mài mới sáng, nay đã thành vợ người, còn nhớ năm xưa làm bạn với quạ đen, khỉ vàng không?
Triệu Nghênh Xuân nhún eo thi lễ: - Bẩm đại ca, quạ đen vẫn còn, chỉ là Đại Kim Tiểu Kim đều đã già, ân cứu mạng của đại ca năm xưa, nay...
Tô Thức nói xen vào: - Bỏ đi, bỏ đi, đại ca không thích lẽ nghi rườm rà như thế đâu, đều là người nhà cả, thoải mái mới tốt, không cần tuân thủ lễ nghi, nhất là với đại ca.
Thấy Triệu Nghênh Xuân vẫn ngần ngại, Vân Tranh cười to vẫy tay: - Ngồi cả đi, ta và Tử Chiêm lâu không gặp, hôm nay phải vui vẻ ăn một bữa.
Nói chuyện với Triệu Nghênh Xuân rất mệt, không chỉ với Vân Tranh, ngay cả Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên cũng cảm nhận được, còn về Tô Thức thì ngay từ ngày đầu tiên gặp Triệu Nghênh Xuân đã chịu khổ rồi, trong thư hắn kêu ca không ít.
Vân Nhị còn kể, đêm động phòng hoa chúc của Tô Thức và Triệu Nghênh Xuân không khác gì thực hiện nghi lễ, nghe đâu sau khi thành hôn cuộc sống cũng như nhai rơm.
Với Triệu Nghênh Xuân mà nói trên dưới phải rõ ràng, nam nữ phải tách bạch, nam nữ già trẻ ngồi ăn cùng bàn là đại nghịch bất đạo.
Nay thấy Vân Tranh và Lục Khinh Doanh ngồi chung bàn, đã thế còn thêm thị thiếp như Cát Thu Yên, nàng thấy vô cùng khó tin, rồi ngay cả mấy đứa bé Lạc Lạc, Thiên Thiên, Vân Đình cũng tự động trèo lên ghế chiếm chỗ, sau đó cầm bát đũa nhìn nàng, khiến Triệu Nghênh Xuân luống cuống không biết ứng phó ra sao.
Tô Thức dìu nàng ngồi xuống bên cạnh Cát Thu Yên, sau đó hắn chạy tới bên phải Vân Tranh ngồi xuống, tự rót rượu cho đại ca, sảng khoái làm một hơi cạn sạch, còn lễ nghi mà Triệu Nghênh Xuân dạy cho vứt đi hết.
Lục Khinh Doanh thấy Triệu Nghênh Xuân ngồi đó rất gò bó câu nệ, không ăn nhập với không khí náo nhiệt ở bàn ăn, nói: - Trong đám hậu bối muội được tán thưởng rất nhiều, nhưng sống quá quy củ rất mệt, thứ đó chỉ dùng ở ngoài cho người ta nhìn thôi, còn muội quá mức để ý tới cái nhìn người khác, đem cả quy củ cứng nhắc về nhà là không hay. Ta biết trước kia muội không muốn làm cha mẹ mình mất mặt, nên luôn cẩn thận, giờ không muốn mất mặt Tiểu Thức, nên khắt khe với bản thân, như vậy không tốt, dần dần hình thành thói quen, làm khỏ muội cả đời. Rồi gắp cho Triệu Nghênh Xuân miếng thịt kho rất to: - Biết muội thích ăn món này, ăn nhiều chút.
Tô Thức cũng quay sang khuyến khích: - Đại ca đích thân làm đấy, không mấy khi được ăn đâu.
- Dạ. Triệu Nghênh Xuân suýt nữa đứng lên thi lễ, nhớ lời Lục Khinh Doanh nói mới cố ngồi im.
Thực ra Vân Tranh lâu rồi không nấu nướng nữa, tay nghề sụt giảm không ít, quan trọng là ở tình cảm làm Triệu Nghênh Xuân cảm động, nhận ra quan hệ giữa nhà mình và Vân gia không tầm thường, chứ làm gì có chuyện trưởng bối làm cơm cho vãn bối, xem ra Vân gia thực sự chú ý tình thân hơn lễ nghi.
Lạc Lạc cứ tròn mắt nghe Triệu Nghênh Xuân kể lại chuyện năm xưa gặp được cha mình, nhất là sự tích hai con khỉ Đại Kim và Tiểu Kim càng say mê, nói: - Cha, con cũng muốn nuôi khỉ.
Lục Khinh Doanh mắng: - Thẩm tử của con vì năm xưa không có cái ăn nên mới nuôi khỉ kiếm ăn, là chuyện bất đắc dĩ, con muốn khỉ làm cái gì?
Lạc Lạc không vui, đặt bát xuống bàn: - Thẩm thẩm đi tới đâu là mang thú cưng theo, thế mới tình nghĩa, nhà mình thì chuyển nhà là bỏ thú cưng đi, rắn trông nhà không còn nữa, mẹ con nhà gấu cũng bỏ lại Đâị Sa trại, chẳng phải mẹ dạy phải sống có tình nghĩa à?
Lục Khinh Doanh thở dài, kiên nhẫn giải thích: - Rắn trông nhà đã thành mãng xà rồi, để trong nhà rất nguy hiểm, mẹ con nhà gấu quen sống trong rừng, làm sao tới Đông Kinh được.
Vân Đình vừa liếm cơm trên mép vừa nói: - Sau này đệ nuôi hai con mãnh hổ, ai thích bọn gấu ngốc chỉ ăn rồi nằm, chả khác gì lợn, Nhị tỷ thích gì, tới Đông Kinh đệ mua cho.
Thiên Thiên lắc đầu, nó không thích mãnh thú: - Tỷ chỉ thích Vân Tam thôi.
Thấy Lạc Lạc ngồi xụ mặt ra đó, Triệu Nghênh Xuân thì thầm bên tai vài câu, Lạc Lạc tức thì chuyển giận thành vui, cao hứng ăn hết bát cơm, nhảy xuống ghế nắm tay Triệu Nghênh Xuân kéo đi.
Chập tối đội thuyền tiễn phu thê Tô Thức, sau đó tiếp tục thuận dòng mà đi.
Chập tối đội thuyền tiễn phu thê Tô Thức, sau đó tiếp tục thuận dòng mà đi, Tô Thức đứng bên bờ sông nhìn ánh buồm đi xa, mắt hơi ướt, Vân gia đã quyết định hướng ra hải dương, chỉ e năm tháng sau này, cơ hội gặp lại đại ca càng mù mịt.