Thục phi nghe Vân Nhị nói như thế thì khẽ nhíu mày: - Chẳng lẽ Vân hầu sẽ dạy thái tử thuật kỹ kích?
- Nương nương, không hẳn, đây chẳng qua là một lý luận mà Tiểu Thức gần đây nghiên cứu, gọi là "dã man trọng thể phách, văn minh hướng tinh thần", vãn bối đọc xong được gợi mở rất nhiều.
Triệu Húc nói nhanh: - Ngươi thấy cô vương bao lâu thì luyện được thân thủ như ngươi.
- Cái này không chắc, ta là kỳ tài ngàn năm khó gặp, không thể lấy làm tham khảo cho người khác. Vân Nhị nhìn Triệu Húc một lượt, nói với cái giọng rất khuyến khích người ta vả hắn một cái: - Nhìn cái thể chất của ngươi, luyện bảy tám chục năm chưa chắc đã ích gì.
Triệu Húc mặt đỏ bừng bừng tới mức dần chuyển sang màu tím, hai nắm đấm nhỏ siết chặt như muốn lao tới đấm thẳng cái mặt khó ưa của Vân Nhị, Vân Nhị tưởng nó sắp không nhịn được tới nơi thì không ngờ Triệu Húc hít sâu mấy hơi, không ngờ lại dần trở nên bình tĩnh, chỉ mấy nhịp hô hấp thôi mà mặt đã như thường, học người lớn chắp tay sau lưng, giọng như ông cụ non: - Khích tướng chứ gì?
Vân Nhị cực kỳ ngạc nhiên: - Không giận à?
Triệu Húc cười càng tự nhiên: - Cô vương thiếu chút nữa lọt bẫy ngươi, thứ này Bàng tướng gọi là "nộ gián", một phương thức can gián cực kỳ đáng ghét, dựa vào tính khí quân chủ làm quân chủ nổi giận, rốt cuộc làm theo ý mình muốn.
Thục phi nghe tới đây nở nụ cười, liếc Vân Nhị một cái, ung dung đi vào tẩm cung Bạc thái phi trước, biểu hiện của nhi tử làm nàng cực kỳ hài lòng.
Vân Nhị ngồi xuống nhìn ngang Triệu Húc: - Không tầm thường.
- Gian kế của ngươi đã bị ta bóc trần, mau nói đi, vì sao chọc giận ta, nếu không có lý đo chính đáng thì đây là đại tội, ta không trị tội ngươi được, nhưng giao phủ tông nhân thì bị đánh đòn là cái chắc.
Vân Nhị lần nữa tán thưởng: - Khá lắm, ngươi thông qua được khảo nghiệm của tiên sinh ngươi rồi đó, ài, thế là gia học của Vân gia chảy vào hoàng gia rồi.
Triệu Húc hớn hở: - Ngươi nói cô vương đã vượt khảo nghiệm của thái bảo rồi?
Vân Nhị gật đầu: - Đây gọi là bí kỹ không truyền người ngoài, học thức chân chính của Vân gia không phải ai cũng có thể mang đi, trí lực không đủ tâm tư không sáng thì không học được. Nếu không học mà lại không thành được tài thì mang tiếng Vân gia.
Triệu Húc phấn khích nói: - Vậy khi nào tiên sinh khi nào vào kinh, ta sẽ tới nghênh tiếp.
- Đội thuyền đã tới Quán Khẩu, bốn ngày nữa tiến kinh, chỉ là đại ca ta mang ba nghìn giáp sĩ vừa từ chiến trường về, sát khí chưa tan, thái tử cẩn thận, lúc đó chớ đái ra quần.
Triệu Húc hếch mặt lên: - Dù có đái ra quần cũng hơn kẻ chỉ có thể làm hoàn khố, Đại tướng quân lần đầu ban sư về kinh, khiến Đông Kinh đại loạn, lần này cô vương nhất định đi xem quân uy hiển hách của Đại Tống.
Vân Nhị kiếm bừa lý do đối phó với Triệu Húc xong vào thăm Bạc thái phi, không ở lại hoàng cung lâu, được một lúc cáo từ về nhà.
Bây giờ chưa gặp Quách hoàng hậu được, muốn gặp Quách hoàng hậu thì chuyện đầu tiên phải làm là giải quyết ba nghìn giáp binh của Quách gia, Quách gia còn giữ giáp binh, một ngoại thích như mình không thể quá thân cận với bà ta, đó là quy củ, tất nhiên quy củ này lập nên dựa trên lập trường của hoàng tộc.
Tạm thời chỉ Triệu Uyển được đi gặp mẫu thân, Vân Nhị không được đi theo, một khi đi theo, thân phận thân thích sẽ được xác lập, cho dù chẳng có chuyện gì, đám ngôn quan chuyện gì cũng nhúng tay vào kia sẽ bới cho ra chuyện.
Hoàn cảnh bây giờ yêu cầu Vân gia phải hạ thấp mình xuống, dính dáng tới Quách hoàng hậu chẳng hay ho gì hết.
Trước khi tiến kinh, Vân Nhị đã toàn diện cân nhắc mối quan hệ với Quách gia, trước kia còn nghĩ giữ quan hệ thân quyến thông thường với Quách gia là đủ, giờ xem ra hoàng đế không cho Vân gia có bất kỳ trợ lực nào.
Ba nghìn binh tốt đặt ở quân doanh Đông Kinh khổng lồ này, bị giám thị chặt chẽ, làm sao gây ra được sóng gió gì, nên hoàng đế rộng lượng cho Quách gia giữ binh lực, kiếm lấy tiếng đức độ tín nghĩa.
Giờ Vân gia cũng mang ba nghìn giáp sĩ về kinh, chuyện hoàn toàn khác, vì nó ở trong tay Vân Tranh.
Quách gia và hoàng tộc chưa bao giờ hòa giải, sự kiện Quách hoàng hậu bị phế luôn là hố ngăn cách không thể san lấp.
Trong tay Quách gia có đan thư thiết khoản do chính thái tổ phát, bồi thường việc giao nộp binh quyền năm xưa, Triệu Trinh không dám tùy tiện phá hoại tín nghĩa của Triệu gia, nếu không hậu quả nghiêm trọng khó lường.
Bởi vì võ tướng dùng binh quyền đổi phú quý là quốc sách, võ tướng giao ra binh quyền, đổi lấy hưởng thụ bình an phú quý cả đời, đó là nền tảng giữ ổn định của Đại Tống, nền tảng này bị phá vỡ, chút tín nhiệm mong manh giữa võ tướng và triều đình sẽ không còn.
Dùng Vân gia tước đoạt binh quyền của Quách gia là mưu kế thâm hiểm của Triệu Trinh, một mũi tên trúng hai đích.
Vân Nhị không ngừng suy tính, nhưng trong thời gian ngắn khó có được cách giải quyết.
Trên đường rời cung đi qua chỗ Tô Triệt, thằng tiểu tử trước kia lẽo đẽo theo hắn và Tô Thức bây giờ thành quan lớn rồi, Vân Nhị không nhớ chính xác Tô Triệt làm chức gì, cơ mà có một phòng làm việc riêng trong cung, lại có tiểu lại sai bảo thì rõ là không tầm thường.
- Thiên Trúc là một quốc gia kỳ diệu, nơi đó rất nhiều tư tưởng lạ lùng cùng với chuyện khó tin, sau khi Lương Tiếp đoạt được kim sí bằng, đệ sưu tập rất nhiều truyền thuyết liên quan tới nó, trong đó có phát hiện từ ( Ma la diễn na). Cuốn sách này nghe nói do người tên Nghĩ Điệt viết từ một nghìn hai trăm năm trước, được truyền miệng qua các đời... Tô Triệt đặt cốc xuống, lấy khăn tay chấm khóe miệng, động tác nho nhã chuẩn mực hoàn toàn trái ngược với Vân Nhị nằm vắt chân chữ ngũ trên giường gấm.
Vân Nhị phun vỏ hạt dưa ra, hờ hững hỏi: - Có phát hiện gì không, kim sí bằng là cơ hội cũng là cục nợ, dù là đại ca cũng phải cẩn thận ứng phó. Thực ra lời của Tô Triệt thì hắn vẫn nghe vào tai, chứ không như là tên miệng rộng Tô Thức.
Tô Triệt cười: - Cũng không có phát hiện gì đáng kể, vì nội dung của nó quá huyền hoặc khó tiếp nhận ngay cả với góc độ thần học, đệ thấy Huyền Trang đị sư khi phiên dịch câu chuyện này cũng không nghiêm túc lắm.
- Bất kể hòa thượng Đại Tống ta tìm hiểu Kim sí bằng như thế nào cũng không hoàn thiện, về nền văn hóa cùng hệ tư tưởng của họ quá khác biệt, không bằng tìm tăng lữ Thiên Trúc, hẳn mọi người sẽ tin tưởng hơn, chứ không giống đám hòa thượng có ý bóp méo Phật pháp của Đại Tống ta.
Vân Nhị tán đồng: - Đúng thế, chuyện phiên dịch khó tránh khỏi hiểu lầm, dò là cao tăng đại đức cũng có thể sai, làm như thế còn mang ý khu tà phù chính, ta thấy đây là chuyện có ý nghĩa, ngươi thấy sao?
Tô Triệt gật đầu: - Đây là chuyện nên làm, đệ thấy năm trăm lượng vàng là đủ để cao tăng Thiên Trúc giải thích lại ý nghĩa của Kim sí bằng cho tăng chúng Đại Tống, huynh thấy sao?
- Nếu cao tăng Thiên Trúc đó có thể biến chuyện Lương Tiếp đồ sát tăng nhân thành hành vi chính nghĩa, ta thấy nên bỏ nghìn lượng.
- Nếu có vị thiện tín nào đó xây một tòa tháp phù đồ ở ngoại ô Đông Kinh mời cao tăng Thiên Trúc tới thì càng không thể tốt hơn. Đệ có tính toán này từ nửa tháng trước, ai ngờ bị người ta giành trước.
- Ai thế? Vân Nhị bò ngay dậy hỏi:
- Lý Thường, hoàng môn thị lang Lý Thường, lão tiên sinh này mấy năm qua theo đuổi đạo thanh tĩnh vô vi của Lão Trang, nay bố thí cho đạo quán, mai dâng hương chùa miếu, ngày khác lại cứu tế lương thực cho tế bần viện, nghe nói đã tới cảnh giới tối cao thiên nhân hợp nhất.
Vân Nhị gật gù tán đồng, Lý Thường là người tốt hiếm có.
- Nếu thế thì chưa thể làm đệ phục đâu. Tô Triệt thong thả nói: - Buổi triều hội hôm nay, lão tiên sinh dùng cái răng móm mép chất vấn Quách Thành Tư trú binh ba nghìn ở Đông Kinh là sao, coi bệ hạ vào đâu, coi luật pháp vào đâu.
- Đông Kinh là trung tâm quốc gia, không cho phép có thanh âm bất đồng phát ra, lão tiên sinh còn chuyên môn chỉ ra, dù là Địch soái, Vân soái dẫn thân quân vào Đông Kinh cũng phải cởi giáp, nếu giáp sĩ bên cạnh quá tám mươi mốt người, lão thiên sinh quyết không tha cho kẻ loạn thần tặc tử.
- Lão tiên sinh nói rất hay, thế là văn thần kích động, tiểu đệ nhất thời không nhịn được, bước ra chửi mắng tên tiểu tặc Quách Thành Tư, kiên trì đứng bên Lý tiên sinh.
- Thế Quách Thành Tư nói sao?
Tô Triệt cười: - Tất nhiên không nói một lời, cha và gia gia hắn trải qua vô số sóng gió, hơn nữa còn sống phây phây, còn hắn chỉ là tên hoàn khố thôi, chuyện này sẽ mau chóng có bước chuyển ngoặt, lúc này mà mang đan thư thiết khoản ra, Quách gia sẽ lập tức bị đồng liêu vứt bỏ, liệt vào dị loại mưu đồ bất chính.
Vân Nhị thở dài: - Lúc này ta nên xuất mã, dẫn Tần Quốc tới nhà dùng tình hiếu khuyên nhủ Quách gia bỏ giáp sĩ đúng không?
- Đúng thế, Quách gia cũng cần một cái thang để bước xuống mà.
Vân Nhị đi tới bên Tô Triệt vỗ vai hắn khâm phục: - Sau này đệ mà không vào tam công, ta móc mắt ra.
Tô Triệt cầm cốc trà lên, tiếp tục uống rất nhàn nhã: - Đó là chuyện hiển nhiên, còn cần huynh phải nói sao.