Trí Tuệ Đại Tống

Vân Tranh đi rồi, Hoa Nương còn ở lại bên sông rất lâu, khi trống cầm canh gõ ba tiếng mới rời đi. Từ sau một gốc cây lớn, Đoạn Hồng bước ra, quan sát xung quanh một lúc không thấy bất kỳ ai bám theo mới hòa mình vào đám đông náo nhiệt của kinh thành.

Trong căn nhà nhỏ hết sức bình thường ở thành nam, Đường Đường mặc bộ áo vải thô xanh nhạt, ngồi dưới ánh đèn chống cằm đợi trượng phu quay về, con đã ngủ từ lâu, cơm canh đều nguội lạnh cả, nàng định mang đi hâm nóng thì Đoạn Hồng đi vào, thấy nàng chưa ngủ, trách: - Nàng còn chưa khỏe, sao đã thức đêm, ta có ăn hay không không quan trọng, mau đi ngủ đi.

- Mấy ngày qua dùng nhân sâm đã khỏe lên nhiều rồi, chàng không ở nhà, thiếp ngủ không yên, để thiếp đi hâm nóng...

Đoạn Hồng ấn Đường Đường xuống ghế, thuần thục đốt bếp bắc nồi, chẳng bao lâu sau bê bát canh nóng tới trước mặt Đường Đường: - Đã bảo với nàng rồi, phải uống canh nhân sâm mỗi ngày không được bỏ.

Đường Đường dưới sự giám sát của Đoạn Hồng, húp từng ngụm canh một, còn hắn kệ cơm nguội, ăn vẫn ngon lành, chẳng mấy chốc ăn hết sạch, quay đầu sang thấy Đường Đường vẫn đang uống canh nhân sâm, liền rón rén đi tới bên màn nhìn đứa con bên trong.

Con mới bảy tám tháng tuổi, là một khuê nữ, Đoạn Hồng yêu thương vô cùng, muốn bế con, lại sợ mày tay chân lóng ngóng làm con thức. Sinh ra được đứa bé này hết sức khó khăn, nếu không phải tới Vân gia xin được sâm lâu năm, e hai mẹ con đều chết rồi.

- Thực ra thiếp không muốn uống canh sâm là vì không muốn chàng nợ Vân gia quá nhiều. Đường Đường buồn bã nói:

Đoạn Hồng cười: - Khi đó nàng ở trong phòng giành giật mạng sống, ta ở ngoài trừ nóng ruột thì chẳng giúp được gì, lúc bà đỡ nói tính mạng mẹ con nàng khó giữ, ta thấy trời đất như sụp đổ, đừng nói là nợ ân tình, dù người ta muốn mạng ta cũng cho.


Đường Đường nép vào lòng Đoạn Hồng: - Thiếp thật ngốc, trước kia cứ đắn đo tính toán mãi, năm xưa sớm gả cho chàng mới đúng.

- Năm xưa ta là tên ngốc cứng đầu, làm sao khiến nàng yên tâm được...

Sao trên trời không ngừng chớp mắt, gian phòng nhỏ nhưng tràn ngập hạnh phúc.

Đây là một tòa thành không ngủ, nếu như lúc này có tiên nhân ở trên cao nhìn xuống, sẽ ngạc nhiên phát hiện ở đông bán cầu tối đen còn có một vùng đất rực sáng, đó là văn minh huy hoàng nhất nhân loại sáng tạo ra ở thời đại đó.

Khi mặt trời ló rạng, mặt đất bừng sáng, có mười một con kim sí bằng còn chói mắt hơn cả mặt trời, được mười một lực sĩ mình trần cơ bắp cuồn cuộn dùng xích sắt buộc lên lưng, bước từng bước nặng nề hướng tới hoàng cung.

Dưới ánh sáng mặt trời, Kim sĩ bằng càng thêm thần thánh, nhất là con mà Hàm Ngưu vác càng tỏa hào quang ngũ sắc, làm người ta nhìn thấy phát cuồng.

Trái ngược với Kim sí bằng, Vân Tranh giống như bóng đêm vĩnh cửu, toàn thân y ẩn dưới khải giáp đen, một thanh cổ kiếm nắm trong tay cũng toàn một màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt lóe hàn quang, đại thanh mã giờ đã già, nhưng nó vẫn ngửa cổ sải bước oai hùng.

Người Đông Kinh nhốn nháo gọi nhau, kể cả những kẻ đêm qua chơi bời tới khuya cũng cố dụi mắt rời giường, chì vì xem thứ phật bảo trong truyền thuyết.


- Chậc chậc, chẳng trách mà Vân soái sẵn sàng giết mấy nghìn hòa thượng để cướp thứ này về, nếu là ta, giết một vạn cũng không thấy nhiều.

- A di đà phật, ngươi nói câu này mà không sợ xuống địa ngục à, theo ta thấy đây là hành vi cường đạo, người xuất gia làm gì có tội.

- Hừ hừ, không có tội, ta nghe nói Đại Lý là vùng rừng thiêng nước độc, đồi núi nhiều hơn đất ruộng, cư dân nơi đó sống rất cực khổ, vậy mà chùa miếu xa xỉ tới độ này, nói cái gì mà từ bi, bọn chúng không có tội thì ai có tội, giết là đúng lắm.

- Nhưng mà giết tăng nhân...

- Không giết sao lấy được bảo bối, ai chẳng biết Đại Tướng Quốc tự tiền hương dầu rất nhiều, ngươi thử đụng tay vào hòm công đức xem, võ tăng có lấy côn đánh chết ngươi không...

Vân Tranh chẳng quan tâm tới bách tính nói gì, ngồi trên lưng ngựa thở dài sườn sượt, kế mưu tính toán trước không làm được nữa rồi, tối qua Lỗ Thanh Nguyên tới nhà, chuyên môn dạy y một buổi.

Bài học hôm qua nói về nguồn gốc ba nhà Phật Nho Đạo, hoa đỏ lá xanh ngó trắng thì cũng cùng một gốc, đó là ý tứ toàn bộ bài học.

Tư tưởng tam giáo hợp nhất vốn khởi đầu thời Đường, lấy Phật đạo giải thích kinh nghĩa Nho gia, từ đó thúc đẩy chuyển biến tư tưởng nho gia...


Chỉ tiếc Vân Tranh chỉ là tên ngụy văn nhân của triều Tống, gần như chỉ nắm được cái vỏ ngoài của tư tưởng học thuật Đại Tống hiện giờ. Vốn tưởng rằng sĩ đại phu từ nhỏ tiếp thụ giáo dục nho gia truyền thống, phải là kẻ bảo vệ nho học, nhưng sĩ đại phu Đại Tống, bất kể trọng thần triều đình hay là tiểu lại Châu Huyện, đều là người đề xướng Phật, Đạo, thậm chí còn thành hộ pháp của tự viện, nay phong trào giờ là coi Phật, Đạo tương giao là trang nhã.

Lỗ Thanh Nguyên thậm chí còn lấy Ngũ Câu và Tiếu Lâm ra làm ví dụ, nói với Vân Tranh tam giáo quy nhất là xu thế không thể nghi ngờ, một khi Vân Tranh gây sự với Phật giáo, y sẽ bị đáp trả kịch liệt chưa từng có.

Vân Tranh không không dám tưởng tượng cảnh hòa thượng, đạo sĩ, nho sinh cùng nhao nhao đòi lấy mạng mình sẽ hoành tráng ra sao, vụ này tới hoàng đế cũng chẳng chống nổi nữa là mình.

Lỗ Thanh Nguyên rất hiểu Vân Tranh, biết y bề ngoài có ra vẻ nhún mình vô tranh ra sao, y không phải là loại người chịu thua thiệt mà không phản kích, mang thái độ dự phòng tới tìm Vân Tranh, kết quả là phát hiện ra mười một con kim sí bằng.

Nếu có một con thì rất bình thường, nhưng mười một con thì kẻ ngốc cũng biết Vân Tranh không có ý đồ gì tốt đẹp.

Lỗ Thanh Nguyên ngay lập tức cảnh cáo Vân Tranh không được hành động lỗ mãng, lúc này đẩy mâu thuẫn lên cao không phải chuyện sáng xuất, thế nên mới có chuyện Vân Tranh nghênh ngang mang kim sí bằng hiến có hoàng đế,

Còn vì sao cướp kim sí bằng không phải là quá rõ sao, cầu phúc cho hoàng đế, mong hoàng đế được Phật tổ phù hộ, sớm ngày bình phục.

Triệu Trinh nằm liệt trên giường, nhưng ai nhìn cũng biết hắn đang cười, đôi mắt đảo tròn quanh mười một con kim sí bằng làm sáng bừng cả đại điện.

Trâu Đồng Minh xác nhận mấy lần mới rụt rè nói với Vân Tranh: - Bệ hạ cho rằng hầu gia hận sao bệ hạ còn chưa chết.


Vì đang ở nội cung Vân Tranh không quá để ý lời này, chắp tay: - Bệ hạ sao lại nói lời ấy, lòng trung thành của thần có trời đất chứng giám.

Trâu Đồng Minh lại nói: - Bệ hạ nói, thần vật có linh, tối kỵ giết chóc, vốn là một thứ mang điềm lành, nhưng trải qua giết chóc của ngài, điềm lành e biến thành lệ quỷ.

Vân Tranh cười: - Bệ hạ quá lo, vi thần biết có chuyện này, cho nên đã đem kim sí bằng ban đầu nung chảy, trải qua trăm loại lửa thiêu đốt, lại mời cao tăng cầu kinh, có thứ lệ quỷ gì cũng tan thành mây khói rồi, nay bày trước bệ hạ là điềm lành sạch sẽ.

Hôm nay mắt Triệu Trinh vô cùng linh hoạt, công việc của Trâu Đồng Mình vì thế mà thêm vất vả: - Coi như ngươi có lý, vì số hoàng kim này, coi như trẫm chịu tội thay ngươi, có điều ngươi muốn vượt qua được phiền toái này, phải giúp trẫm một chuyện.

Rõ ràng mình đánh Đại Lý là giải cứu đám Triệu Phu, vốn là tội của hắn, vậy mà hắn phủi sạch liên quan, nói như thể ban ơn cho mình, chịu thôi, ai bảo người ta là hoàng đế, thoải mái nói: - Bệ hạ là quân chủ của thần, muốn thần làm gì thì hạ chỉ là được, cần gì phải kiếm cớ?

- Không được, chuyện này cần khanh cam tâm tình nguyện làm mới hay.

Vân Tranh chắp tay: - Xin bệ hạ chỉ rõ.

Trâu Đồng Minh vỗ tay, sau lưng Vân Tranh có tiếng bước chân vội vàng, quay đầu lại, chỉ thấy một thằng bé cẩn thận từ sâu trong đại điện đi ra, vẻ mặt kích động.

- Đại tướng quân huyết chiến muôn dặm, vất vả công cao, cô vương thay phụ hoàng tạ ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận