Cáo từ về nhà, tâm tình không tốt, Vân Tranh có thể mặc kệ biến pháp của Vương An Thạch, nhưng cái tên Một Tàng Ngoa Bàng chưa bao giờ phai nhạt trong đầu Vân Tranh.
Thành Đông Kinh giờ có thêm rất nhiều khách thương Tây Vực dắt lạc đà, bọn họ tới từ Tây Vực xa xôi mang theo vũ đạo uyển chuyển của Quy Tư và vũ nương Ba Tư phóng khoáng, Vân Tranh thậm chí còn thấy bóng dáng của những người Cát Phổ Tái, mua một xe rượu nho thượng hạng của họ.
Sự xuất hiện của các bộ lạc dưới chân Thiên Sơn cùng người Cát Phổ Tái ( người Di Gan) có nghĩa là Tây Vực đã được thống nhất, chỉ có thế vũ nương Ba Tư mới có thể đi qua vùng đất đầy cường đạo đó tới Trung Nguyên.
Điều này còn chứng tỏ người Tây Hạ mở rộng cương vực tới Thổ Hoa La, cái dân tộc lưu lãng Cát Phổ Tái này vượt qua sông Sơ Lạc, tiến vào Hà Tây qua Nhạn Môn Quan, cuối cùng tới Đông Kinh.
Một Tàng Ngoa Bàng đúng là không nhàn nhã, mục tiêu của y là Yến Vân của nước Liêu, nhưng người thực sự khiến Vân Tranh phải kiêng kỵ chỉ có Một Tàng Ngoa Bàng.
Về tới nhà thấy không khí trong nhà là lạ, nha hoàn phó dịch đi lại vội vã, có tiếng đàn chẳng khác gì tiếng bật bông từ hậu viện truyền ra, không biết là ai mà đánh đàn tệ như thế, đi về phía tiếng đàn phát ra thì thấy Cát Thu Yên bế Vân Chương, Triệu Uyển bế Vân Tâm, Vân Đình và Thiên Thiên bịt tai, bọn họ đều đứng cửa hoa viên.
Vân Tranh cũng tò mò đứng cuối hàng ngũ ấy, nhóm chân lên nhìn, té ra đại khuê nữ đang đánh đàn tranh, đại lão bà cầm que trúc đứng bên cạnh, chỉ cần đàn sai là đánh ...
Nghe một lúc mà Vân Tranh thấy trái tim mình muốn vỡ nát.
Khuê nữ khóc thút thít bật bông, sau đó hét đau đớn, âm thanh thê thảm làm Vân Tranh không nỡ nghe.
Cảnh ngộ của tỷ tỷ làm mặt của Vân Đình đờ đẫn, Thiên Thiên lệ ướt má, còn hai đứa nhỏ chưa biết gì, nghe âm thành ồn ào kia càng cười vui vẻ.
- Phu quân, tỷ tỷ điên rồi, vừa rồi thiếp đi vào chưa kịp khuyên đã bị tỷ ấy đánh. Cát Thu Yên chỉ mảnh sứ vỡ nát vương vãi khắp mặt đất, khỏi cần nói Lạc Lạc lại gây họa:
- Đáng đánh, không nghe lời, để mẹ nó xử lý một chút.
Lúc này bất kể Vân Tranh yêu thương khuê nữ ra sao cũng phải bảo vệ uy nghiêm của lão bà, nếu không sau này không ai quản nổi Lạc Lạc nữa, y cũng tự biết mình không dạy được con, Lạc Lạc thành ra như thế này phần lớn lỗi của mình, thế nên trốn vào thư phòng khỏi nhìn thì hơn.
Uy nghiêm của chủ mẫu Vân gia như quạ đen bay quanh bầu trời Vân gia, từ trên xuống dưới không ai có một nụ cười.
Đến khi trời sắp tối vẫn luôn có người thập thò ngoài thư phòng của Vân Tranh, Cát Thu Yên đã tới, Triệu Uyển cũng tới, Tịch Nhục chảy nước mắt đi qua, Lão Liêu liên tục vào rót trà, cuối cùng Vân Nhị hầm hầm tức giận đi vào, ngồi bịch xuống ghế: - Đại tẩu điên rồi!
Vân Tranh nhìn đầu hắn còn có vết nước chưa khô: - Biết đại tẩu đệ điên còn đi trêu chọc làm gì?
- Có ai dạy con thế không, chỉ biết đánh, không biết nói chuyện tử tế à?
Vân Tranh khịt mũi: - Ta nhớ trước kia cũng từng nói chuyện tử tế với đệ, khi đó đệ có nghe không? Cuối cùng phải đánh một trận mới nghe. Nếu nói không ích gì thì đánh, đỡ tốn nước bót.
- Đệ biết hết, chẳng qua cố ý chọc giận huynh thôi đấy.
- A, té ra ngứa da, cố ý ăn đòn.
Vân Nhi hừ một tiếng: - Không thèm nói nữa, nhưng dù sao dạy dỗ cả ngày rồi, phải ăn cơm thôi chứ.
Vân Tranh đặt bút lông xuống: - Vậy thì ăn cơm.
Gia chủ lên tiếng, Lão Liêu chờ ngoài cửa nãy giờ lập tức tập tễnh chạy đi, vừa chạy vừa lẩm bẩm: - Ông trời ơi, cuối cùng cũng ăn cơm rồi, đại tiểu thư không cần chịu khổ nữa.
Cơm nước được Tịch Nhục dùng tốc độ nhanh nhất đưa lên bàn, Vân Tranh ngồi đợi rất lâu Lục Khinh Doanh mới dẫn Lạc Lạc vẫn liên tục khóc nức nở tới.
Lạc Lạc thấy cha, cái miệng nhỏ ngoạc ra định chạy tới khóc, bị mẫu thân tát cho một cái, không dám nói gì cả, lủi thủi quay về chỗ của mình, trông tội nghiệp vô cùng.
Vân Tranh thở dài: - Trẻ nhỏ phải từ từ dạy bảo.
Lục Khinh Doanh ngồi vào chỗ, mắt phượng quét quanh bàn một vòng cảnh cáo: - Sau này không giữ quy củ sẽ như thế.
Vân Đình, Vân Thiên Thiên sợ lắm, Vân Đình cắm mặt vào bát cơm, xúc thìa cơm to cho vào mồm, thường ngày không đụng tới rau xanh, hôm nay thoáng cái đã ăn hết một nửa. Thiên Thiên càng ăn một miếng cơm lau miệng một lần, vì đại nương nói, nói hay để sót cơm dính bên mép.
Vân Tranh gắp cái đùi gà vào bát Lạc Lạc, khen: - Hôm nay Lạc Lạc đánh đàn rất hay, thưởng cho cái đùi gà.
Lạc Lạc ngước đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn cha, muốn làm nũng, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của mẹ, vội cúi đầu xuống ăn cơm.
Bữa cơm ăn rất vô vị, Vân Tranh chẳng nuốt nổi, múc bát canh uống từng ngụm nhỏ, đợi những người khác ăn xong, theo quy củ mới của lão bà, gia chủ không ăn nữa thì người khác phải buông đũa, không cần biết là ăn no hay chưa.
Từ khi Vân Nhị thành thân, phu phụ hắn có nhà bếp và phòng ăn riêng, bình thường không ăn với nhà Vân Đại nữa, hôm nay tới là muốn chống lưng cho Lạc Lạc.
Ăn cơm xong tất nhiên là phải tản bộ, Vân Tranh nắm tay khuê nữ đi ra hoa viên, Lục Khinh Doanh muốn gọi lại, nhưng nghĩ một lúc lại thôi, mắt nhìn qua Vân Đình: - Con là con trai, sau này không được đòi nhũ nương ngủ cùng nữa, nếu đái dầm thì cứ ngủ với chăn ướt đi ..
Vân Đình rầu rĩ nhìn cha và tỷ tỷ đi tới hoa viên, cúi gằm mặt theo mẫu thân tới thư phòng luyện bút lông.
Vừa mới rời khỏi tầm mắt mẫu thân, Lạc Lạc tức thì nhào vào lòng cha khóc lớn, Vân Tranh vừa vỗ lưng khuê nữ vừa bế nó tiếp tục đi trên con đường nhỏ trải đá.
Khuê nữ khóc tới toát cả mồ hôi, hai cha con cũng tới bên cái ao giữa hoa viên, kiếm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Vân Tranh chấm nước mắt quanh đôi mắt sưng húp của khuê nữ: - Vất vả lắm à?
Lạc Lạc tủi thân nói: - Con không làm sao nhớ được giám tự phổ.
- Thứ đó cha cũng không nhớ nổi.
Vân Tranh nói thế không phải là cố ý phối hợp với khuê nữ, giám tự phổ chính là nhạc phổ nhưng được ghi chép theo cách vô cùng biến thái phức tạp, khó hiểu hơn cả Công Xích phổ, nói trắng ra là loại nhạc phổ cổ đại mà dùng ngôn ngữ miêu tả cho người hiện đại cách làm sao đánh đàn.
Một khúc U Lan dùng bốn nghìn chín trăm năm mươi chữ để hướng dẫn cách đàn cái đàn mấy dây, vị trí nào, đánh thế nào.
Bố tổ sư Vân Đại cũng đầu hàng, y chỉ nhìn thôi đã choáng váng, nói gì tới Lạc Lạc.
Lạc Lạc thấy mặt cha bí xị lại khóc, vì mai mẹ muốn nó đọc thuộc khúc phổ.
Vân Tranh ngồi suy nghĩ một lúc, xoa đầu khuê nữ: - Ngốc, nhà ta là gia tộc thông minh nhất thiên hạ, một khúc phổ nho nhỏ làm sao gây khó dễ được.
Lạc Lạc tức thì ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao nhìn cha, bản lĩnh nín khóc của nó cũng giỏi ngang bản lĩnh khóc của nó.
Vân Tranh nhặt một cục đá lên, viết một loạt chữ Ả Rập, Lạc Lạc đọc theo: - Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.
- Đúng rồi, chính là bảy chữ số đó, nhưng hôm nay cha dạy con cách đọc khác, là đồ, rê, mi, pha, son, la, si, đô. Trên đời này, bất kệ là âm điệu nào, đều không vượt ra ngoài bảy âm này, cho nên chúng được gọi là âm tiết cơ sở.
- Nhạc khúc khác nhau là cách sắp xếp âm tiết cơ sở khác nhau, đương nhiên còn thêm vào một ít kỹ thuật, như âm cao thấp, dài ngắn, thứ này có thể dùng mười mấy loại ký hiệu cố định để biểu thị, dễ lắm.
- Từ hôm nay mỗi tối cha dạy cho con học vấn độc môn của Vân gia ta, chỉ cần một tháng, mẹ con cũng không bằng.
Toán học xưa nay là sở trường của Lạc Lạc, chỉ cần là thứ liên quan tới con số là nó nắm bắt rất nhanh, đại bộ phận người học toán đều có năng lực giám định âm nhạc rất tốt, nhất là Lạc Lạc dưới áp lực khủng bố của mẹ, nhiệt tình học tập dâng cao chưa từng có.
*** Giản phổ là cách ghi nhạc bằng số, phổ biến ở TQ vì tính tiện dụng.
Hồi nhỏ mình cũng được học đàn piano bằng cách này, giờ vẫn nhớ bài Bé Bé Bồng Bông là 1156 5633 5335 5221 3561 6135 ... kiểu thế đó, dễ học cực, tất nhiên chẳng có thăng trầm gì hết nên chẳng ai muốn giỏi mà học cách này.