Lão Liêu lấy đèn lồng treo thêm ngoài sân, sau đó đốt thảo dược đuổi con trùng, chẳng mấy chốc Vân Nhị tới, thấy đại ca đang dạy chất nữ học giản phổ, vỗ mạnh đầu, sao mà quên chứ, âm nhạc hội họa là sở trường của hắn, trình độ nửa mùa của đại ca bêu xấu làm gì chẳng may dạy sai Lạc Lạc thì phiền, liền tiếp nhận nhiệm vụ dạy học của đại ca, cùng chất nữ nghiên cứu lại từ đầu môn học vấn gần như đã lãng quên này.
- Lạc Lạc, học cho tốt, chỉ cần cháu nhớ được giản phổ là có thể viết ra khúc phổ riêng của mình, khi đó thúc thúc sẽ giúp cháu viết ca từ, cháu hát cho mẹ cháu tức chết luôn, hừ, học một cái khúc từ nát thôi mà đánh người ta, Nhị thúc tới cứu cháu mà bị ném ấm trà vào đầu.
- Ha ha ha, chỉ cần Lạc Lạc học được giản phổ, để Nhị thẩm đánh đàn, Nhị thúc giúp cháu ghi khúc phổ, sau đó do Lạc Lạc dựa vào giản phổ biểu diễn, Nhị thúc thích rất muốn thấy dáng vẻ kinh ngạc của mẫu thân cháu.
Lạc Lạc có cái răng thỏ, có mũi thẳng nho nhỏ, có lúm đồng tiền sâu xinh xắn giống Vân Đại, nhưng tính cách tai quái giống Vân Nhị, nghe viễn cảnh Vân Nhị vẽ ra, nó ngoạc miệng cười, nhanh chóng hiểu ra: - Nhị thúc, mẹ cháu không biết giản phổ đúng không?
Vân Nhị bĩu môi: - Đây là học vấn của Vân gia ta, toàn thiên hạ chỉ có cha cháu và thúc biết, bây giờ có thêm Lạc Lạc của chúng ta.
Vân Tranh nhìn hai thúc chất thì thầm cười gian, lắc đầu, cả hai đứa nhỏ này đều bị Lục Khinh Doanh áp bức, mà chỗ nào có áp bức sẽ có phản kháng.
Lạc Lạc khi vào hoa viên thì mây sầu mưa thảm, khi rời hoa viên thì thành đấu chí ngùn ngụt, trong mắt nó, mẹ là đại ma vương lớn nhất thiên hạ, với một đứa bé, đánh bại đại ma vương là sứ mệnh vinh quang, quan trọng hơn tất cả.
Lục Khinh Doanh nhanh chóng nhận ra thay đổi của đứa bé này, Lạc Lạc còn nhỏ, không biết che dấu tâm tư, cho dù có biết, trước mặt mẫu thân gian hơn hồ ly cũng không ích gì cả.
Thu xếp cho mấy đứa bé xong, Lục Khinh Doanh về phòng ngủ, thấy trượng phu đang xem ( Tây Vực địa vực chí) rất chăm chú, liền khơi nến cháy sáng hơn.
Vân Tranh bỏ sách xuống hỏi: - Bọn nhỏ ngủ rồi à?
- Vâng, ngủ hết rồi, phu quân, chàng nói gì với Lạc Lạc thế, tối nay nó lạ lắm.
- Có gì mà lạ, ta khuyên giải nó thôi, phải rồi, nàng nhìn mông nó chưa, hôm nay nàng ra tay nặng quá đấy.
Lục Khinh Doanh cắn răng nói: - Không sao hết, chỉ hơi tím, thiếp xoa thuốc cho nó rồi, mai là không sao.
Vân Tranh thở dài: - Ai cũng có sở trường và sở đoạn, Lạc Lạc là đứa thoáng đạt, tuy nghịch ngợm một chút, nhưng lương thiện, nó lớn chừng này rồi, nàng bao giờ thấy nó ỷ thế bắt nạt ai chưa, thấy nó đánh đập động vật chưa, rắn trông nhà suýt đè nó bị thương, nó cũng không giận.
- Nó chỉ ở trước mặt ta hơi nghịch quá đà , vì ta đi nhiều, nó làm thế là muốn ta chú ý, làm nũng thôi.
- Đừng để nó ghét nàng, ta chỉ nói thế thôi.
Vân gia về tới Đông Kinh, nhịp sống của Đông Kinh cũng chẳng có gì thay đổi, đó là khí khái phải có của một đô thị lớn, chẳng vì ai mà xuất hiện sóng gió gì đặc biệt.
Lục Khinh Doanh không thể chỉ ở nhà dạy Lạc Lạc được, nàng có nhiều việc để làm, nay chuyện kinh doanh ở Thục đã rút hết, nơi khác cần phải bù vào, hiện giờ Vân gia chưa thu hoạch được nhiều ở biển mà đầu tư lại không ít, khi đi tuần thị cửa hiệu của Vân gia ở Đông Kinh mới phát hiện ( quân thâu pháp ) và ( thị dịch pháp ) đang lộ ra bản mặt hung dữ của nó.
Lương thực, than củi, ủ rượu, rèn sắt, vải vóc, tơ lụa, thậm chí là dầu mè mỡ, đều có bóng dáng quả gia can dự.
Một số nha hành cỡ lớn đã sụp đổ, một số không muốn nhường ra lợi ích đang cắn răng cầm cự, thế là có vài đầu mục vướng vào tù ngục, đám quan phủ tham lam quá đáng, tuy có vô số tấu chương đàn hặc nha môn đề cử thị dịch vụ mới xây, nhưng tấu chương như đá ném xuống biển, biến mất tăm tích, khắp Đông Kinh tiếng oán thán dậy đất.
Trong những ngành nghề ảnh hưởng với Vân gia lớn nhất chính là hương liệu, một cửa hiệu hương liệu tên là Quan Liêm Thăng dựng ngay ở đối diện cửa hàng của Vân gia, dùng giá thấp hơn một thành gần như cướp đi toàn bộ khách hàng của Vân gia mà chẳng hề có thương lượng trước hay bồi thường sau.
Từ chưởng quầy giọng điều quan liêu đặc sệt mà phán đoán, tên này không chỉ là quan, mà chức vụ còn không thấp.
Thủ đoạn Lục Khinh Doanh với loại người này rất trực tiếp, một đám đại hán to như trâu mộng xông vào cửa hiệu Quan Liêm Thăng, mỗi loại quả thuốc thơm đều cắn một miếng nhổ đi, kêu thối.
Cái gì mà trầm hương, mộc hương, đinh hương, hoắc hương, một dược, linh lăng hương, cam tùng hương, súc sa nhân, quan quế, bạch chỉ, tế trà, hương phụ, nhi trà, bạch đậu khấu, tân lang, nhân tham, bạc hà, chẳng thèm phân loại, đổ hết vào bao tải lớn, trả 10 đồng rồi vác đi.
Chưởng quầy chẳng sợ, mở mồm ra nói mình là quan, lời chưa dứt đã bị một tráng hán ném bao tải vào mặt, chưa kịp kêu thì cái giày thối tởm lợm nhét vào mồm, sau đó tới màn phá quán.
Trò ỷ thế ức hiếp người khác ở Đông Kinh không mới, bách tính sớm quen đoàn kết chửi bới quyền quý ức hiếp người, dư luận là thủ đoạn tự bảo vệ mình của họ.
Nếu như tráng hán ức hiếp thương hộ bình thường, toàn bộ chủ hiệu hóa kẻ ở phố sẽ xông ra phản đối, nói vài câu công đạo, thậm chí nếu cần xông vào đánh hội đồng.
Nhưng hôm nay rất nhiều người chỉ cho tay vào ống tay áo lặng lẽ xem náo nhiệt, một số hỏa kế tinh mắt còn nhỏ giọng nói với đám tráng hán là nghe nói cửa hiệu này có long tiên hương đắt tiền ...
Bộ khoái Đại Tống luôn là người cuối cùng tới hiện trường, đợi họ tới nơi chỉ thấy chưởng quầy và hỏa kế Quan Liêm Thăng khóc lóc, chẳng thấy đám tráng hán đâu, hương liệu biến mất sạch rồi, toàn bị những người xem náo nhiệt mang tâm thái không để lãng phí đồ bị rơi "nhặt" mất. Còn về phần chưởng quầy Vân gia chỉ đứng nhìn, chẳng xen vào nửa câu.
Không chỉ ông ta, tất cả người trên phố đều trăm lời như một, nói mình đang bận buôn bán, ai rảnh quan tâm chuyện người khác, cho nên tất cả không biết, không nghe và không thấy.
Chủ quan của Đề cử thị dịch vụ Lữ Gia Vấn là viên quan giỏi, sau khi nghe bảo sự việc liền đích thân tới nơi điều tra, kết hợp từ các loại manh mối phát hiện ra đám tráng hán đó tới từ doanh trại cũ của Phủng Nhật Quân, muốn truy lùng bọn chúng phải có văn thư binh bộ.
Bộ đầu phủ Khai Phong đem công văn tới tìm binh bộ ti viên ngoại lang, mong được phép vào quân doanh bắt kẻ gian.
Công văn tới binh bộ liền mất tăm, bộ đầu dưới áp lực kỳ hạn phá án tới binh bộ thúc giục liền bị người ta dùng gậy đánh đuổi, binh bộ làm việc không cần kẻ khác chỉ bảo, về phần công văn bao giờ phê thì phải dựa theo quy trình, thiếu một vị chủ quản thôi cũng đợi đó.
Lữ Gia Vấn lửa giận cao muôn trượng, hùng hổ tới binh bộ tìm Vân Tranh, bị Vân Tranh đang xem bản đồ tây bắc không thèm quay đầu lại, chỉ nói một chữ "xéo", thân là là đại lão đếm trên đầu ngón tay của triều đình, số người Vân Tranh phải nể mặt chỉ bốn năm người thôi.
Thói quen đập quán của đám tráng hán không thay đổi, Quan Liêm Thăng cứ mở ra là tới đập, chỉ mười ngày đã bị người ta đập ba lần.
Tới lần thứ tư Lữ Gia Vấn đích thân tọa trấn, kế cái ghế thái sư ỷ, mặc triều phục ngồi chính giữa hiệu, kết quả đám vô pháp vô thiên kia trói gô lại, sau đó bê cả người lẫn ghế ra ngoài phố, số còn lại trong quán bị đánh một trận dế rên sên bò, bộ khoái phủ Khai Phong lần này chuẩn bị trước, nhưng tay lăm lăm gậy xích mà bị đám vô lại tay không tấc sắt đánh ngã lăn đầy đất.