Lục Khinh Doanh rất khuya chưa ngủ, đứng dưới mái hiên nghe tiếng ca từ hoa sảnh truyền ra, Hầu Tử và Hàm Ngưu bị nàng đánh cho một trận tơi bời, không biết phu quân nghĩ gì, sao nửa đêm sai người bắt kỹ nữ.
Chuyện này mà truyền ra, Vân gia chủ mẫu còn có mặt mũi nhìn ai, may mà có Chủng Ngạc và Địch Thanh bồi tiếp, nếu không chỉ nghĩ thôi nàng đã muốn đốt nhà.
Vân Tranh thì đang tự trách mình, người ta không liên quan tới Hàn Kỳ thì trò hay chết từ trong trứng nước, bù lại Thành Hồng Tụ biểu diễn thực sự đáng xem, nên an ủi y được một chút.
Không thích một nữ tử đứng trên lòng bán tay một đám tráng hán nhảy múa, đó là cái nhìn của Địch Thanh, ông ta cực coi trọng bàn chân nhỏ nhắn kia.
Đám biến thái Đại Tống thích chân nhỏ nhiều lắm, nhà có tiền chuyên môn mua những tiểu cô nương về để bó chân, đặc biệt lưu hành ở Giang Nam, Vân Tranh cứ nghĩ tục lệ ác độc này tới Minh Thanh mới lưu truyền, ai ngờ thời Tống đã có.
Yến hội chiêu đãi Chủng Ngạc phải suốt đêm, đó là lễ biết, cũng là quy trình, chỉ là trong nhà Vân Tranh không có gia kỹ, mấy nam nhân ngồi xuông, làm Địch Thanh bất mãn.
- Nhà Trường Sinh có món ngon, rượu ngon, nhưng không có mỹ nhân, ài... Địch Thanh già rồi, thích cằn nhằn:
- Có mỹ nhân, nhưng toàn là chủ nhân, không tùy tiện cho người khác xem, còn về gia kỹ, Vân gia không làm loại chuyện nuôi gia kỹ.
- Gia kỹ ngươi không nuôi, nhưng ngươi chuyên nuôi chiến binh.
Vân Tranh uống một ngụm rượu: - Tuy thân quen, nhưng ngài phỉ báng ta, cẩn thận ta đàn hặc, Vân gia phẩm cấp tăng lên, tổng cộng chỉ có tám một hộ vệ, còn lại là điền nông làm ruộng, ngàn vạn lần đừng nhầm, mấy ngày trước Vương An Thạch còn tới tra, hại Vân gia thiếu đi bao nhiêu rượu.
- Ngươi cũng có vừa đâu, đi mở hiệu bán tương bên cạnh cửa hiệu quan gia, Vương An Thạch giờ chắc tức điên. Địch Thanh cầm bầu rượu đặt giữa bàn: - Đây là điền trang Vân gia. Lấy chén của Chủng Ngạc đặt bên trái: - Đây là doanh tả ngạn đốc tra ti tuần bộ. Lấy chén của mình đặt bên phải: - Đây là thập lục doanh binh bộ dưới sự quản hạt của trung thư tỉnh, phía trước là Hoàng Hà, phía sau là tường cao của Đông Kinh, nếu có chuyện, ngươi là ba ba trong giọ.
Chủng Ngạc ghé đầu nhìn: - Tình cảnh lão phu ở Hàn Châu cũng thế, ba mặt là ba quân binh thuộc ba nha môn khác nhau, cực khó tiếp xúc, bọn chúng hình như chuyên môn tới kiếm chuyện, sự việc bé như cái rắm cũng báo lên. Lão phu một lần tức quá mang thân binh đi tính sổ, không ngờ bọn chúng ngay lập tức thổi tù và đốt lang yên...
Vân Tranh cười rộ lên chỉ Địch Thanh: - Sao bằng Địch soái, dùng hết ba sáu kế rồi, giả điên giả dại, nhịn nhục chịu đựng, đặt vào đất chết tìm đường sống, chả còn gì chưa dùng.
- Cho nên nhún nhường người ta càng cho rằng đang đồ mưu sau này, người ta nói con của trộm thì mãi mãi là trộm, câu này nói thấu tim đám sĩ đại phu rồi, trong mắt chúng, võ quan chúng ta sinh ra là để mưu phản, dưới tiền đề này, làm cái gì cũng sai.
Chủng Ngạc thất thần: - Đó là vì sao ngươi ra biển?
Vân Tranh ôm lấy Thành Hồng Tụ vừa lướt qua, đổ ít rượu vào miệng nàng: - Lão tử là hổ, phải tiếu ngạo sơn lâm tự do tự tại, sao chịu nhốt trong lồng cho người ta nhìn.
Thành Hồng Tụ uống rượu vào, dung mạo tiếu lệ thêm sắc hồng, không chỉ mặt hồng, cả cổ cũng hồng rực, hôm nay nàng rất vất vả, vì chiều lòng ba người, không ngừng mua, không ngừng uống rượu, khó tin cô gái nhỏ nhắn có tửu lượng cao siêu như thế.
Nhưng có thể nhìn ra, nàng rất vui vẻ, như con bướm xinh đập cánh qua lại giữa ba người.
Từ khi biết thân phận ba người, nàng rất cởi mở chủ động, chỉ cần làm động lòng một trong số họ sẽ có phú quý cả đời.
Trời sáng hẳn, đèn lưu ly vẫn tỏa hào quang, Vân Tranh ra cửa sổ: - Sáng rồi, chúng ta phải chia tay thôi, một buổi tụ hội bình thường với chúng ta cũng rất hiếm có, lần sau e phải đợi gặp lại ở Yến Vân.
Chủng Ngạc phất tay: - Kệ, bất kể thế nào chuyện xây Hoành Sơn thành, hai vị phải ủng hộ.
Vân Tranh và Chủng Ngạc nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
Có được lời hứa này, Chủng Ngạc khoác trường sam cười lớn đi luôn, Địch Thanh thì lên lên nhà gỗ của Vân gia, nhảy qua tường về nhà.
Ngoài kia đường phố lần nữa trở nên náo nhiệt, nhưng đô thành phồn hoa này chỉ làm ba người họ cảm thấy thêm cô đơn, Vân Tranh nhìn Chủng Ngạc bỏ xe hòa vào đám đông huyên náo, chỉ muốn hét to một tiếng phát tiết mọi khó chịu trong lòng.
Đứng đợi một lúc không thấy Thành Hồng Tụ đi ra, Vân Tranh thầm kêu không xong, chạy vội vào hoa sảnh, quả nhiên thấy hai bà nương vây quanh tiểu cô nương.
Lục Khinh Doanh xỉa tay vào ngực Thành Hồng Tụ: - Chẳng có gì đặc biệt, sao phu quân lại chuyên môn bắt ả về?
Cát Thu Yên hung dữ nói: - Đã bắt về rồi thì không thể để người ta thấy, muội không tán thành nuôi trong nhà, giết rồi đem chôn là tốt nhất.
Lục Khinh Doanh nhìn Thành Hồng Tụ toàn thân run rẩy, nước mắt thành dòng: - Đúng là hồ ly trời sinh, tối qua ba vị đại thần bàn việc quốc quân đại sự, chẳng phải ả ta nghe hết rồi, chặt đầu bảo mật.
Thành Hồng Tụ khóc nấc lên: - Tỳ nữ chỉ là ca kỹ, tối qua dùng ca vũ hầu hạ ba vị tướng quân, không biết gì hết.
Vân Tranh đi vào, vỗ trán nói: - Đừng dọa người ta nữa, mau đi lấy thuốc đi, ta hứa rồi, đưa thêm một cái đèn lưu ly, một viên trân châu, đó là do hai tên lưu manh kia hứa, sau đó đưa người về Yến Tử lâu.
Lục Khinh Doanh nhoẻn miệng cười: - Người ta bận rộn cả đêm, thưởng nhiều một chút không hề gì, nhưng phu quân không định giữ lại sao, dù chàng cướp về, thiếp có cách lo ổn thỏa, khiến chàng vừa lòng.
- Đừng vờ vịt hiền huệ nữa, ta đi ngủ đây, đừng nhân lúc ta ngủ mà đốt nhà.
- Chậc chậc, đúng là Đại tướng quân bất động như sơn, chùm mặt đi bắt cóc nữ nhân, còn muốn thiếp xử lý hậu quả.
Vân Tranh cười dài bỏ đi, cũng không nói mình định dùng nữ tử này thăm dò Hàn Kỳ.
Thành Đông Kinh giờ trở nên hết sức quỷ dị, ai cũng muốn tìm một bến cảng an toàn, tới giờ chưa ai tìm được, dù trung thành với hoàng đế hay với Đại Tống, hoặc là người muốn tụ quanh hoàng hậu sưởi ấm đều thế.
Mạng hoàng đế như treo sợi tơ, không biết khi nào quy thiên, vì yếu tố không xác định đó làm lòng người không yên, chỉ biết khi lúc đó tới, bị tác động lớn nhất là hậu tộc, mỗi khi thay hoàng đế là khởi đầu thống khổ của hậu tộc, bất kể vì củng cố hoàng quyền hay vì yêu cầu đổi mới, hậu tộc đều phải bị quét vào đống rác lịch sử.
Ngồi trong xe ngựa, Thành Hồng Tụ ôm chặt hai binh sứ đẹp đẽ, bên trong đó có thánh dược trị bệnh cho nàng, đại phu Vân gia đã kiểm tra rồi, nói trong vòng hai tháng nhất định sẽ thấy hiệu quả.
Thành Hồng Tụ chưa bao giờ vui như hôm nay, tuy múa hát cả đêm, tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi cực độ, nhưng nghĩ tới hôm qua được gặp ba vị tướng quân hiển hách nhất Đại Tống, nàng cảm giác có sức lực vô cùng vô tận, đây là vinh diệu lớn nhất cuộc đời một ca kỹ.
Xe ngựa dừng ở trước Yến Tử lâu, lão bảo tử cười như đóa hoa, đến khi thấy Thành Hồng Tụ đi ra, đi nhanh tới.
- Đừng hỏi gì hết, đừng nhiều lời. Thành Hồng Tụ nhỏ giọng nói trước:
Lão bảo tử rối rít gật đầu: - Lão thân tuyệt đối không nhiều lời, chỉ coi cô nương tối qua đi dự tiệc.
- Vốn nên như thế, gia chủ rộng rãi, tặng một viên trân châu và ba sáu cái đèn lưu ly, ma ma thu lấy đi.
Lão bảo tử hớn hở thưởng định cho xa phu một túi tiền lớn, nhưng chạm phải ánh mắt sắc lạnh của hắn làm lùi lại, nhìn giày da của xa phu, biết người ta không thèm chút tiền đó.
Thấy Thành Hồng Tụ mệt tới đứng không vững, liền lớn tiếng gọi đám bà tử cõng cô nương lên lầu, lo nàng bị thương, rất nhiều nhà có sở thích kỳ lạ không tiện nói ra
Hỏi chuyện nha hoàn tắm rửa cho Thành Hồng Tụ, biết cô nương từ trên xuống dưới bình thường, chỉ hơi mệt, ngay cả dấu tích hoan ái cũng không có.
- Quái thật! Lão bảo tử ôm cái đèn lưu ly bằng thanh ngọc lẩm bẩm:
HẾT!